Nhan Loan có một giấc mơ dài, nàng thấy mình ngồi trên xe lăn, chầm chậm dạo dưới cơn gió hoa đào màu hồng lả tả… Sau trận mưa đêm qua, dưới gốc cây động lại vũng nước trong vắt. Nhan Loan thôi đẩy bánh xe, cúi đầu nhìn bóng mình ở trong vũng nước. Đây là một cô bé khoảng 5-6 tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, tóc rất ít đến nổi không che hết da đầu. Ngũ quan không xấu không đẹp, nhìn hơi ngồ ngộ. Có lẽ vì quá nhỏ nên đường nét chưa phát triển hết, khó biết được có phải là một tiểu mỹ nhân hay không. Nhan Loan ngẩn ngơ nhìn, thì ra khi bé nàng trông thế này! Đây chính là cửa vào Tĩnh viện, hai cây đào năm ấy vẫn chưa thành cổ thụ, chỉ vừa cao bằng nóc nhà. Khi Nhan Loan còn đang mê mang thì nàng nghe thấy tiếng thét chói tai, kèm theo là tiếng sành sứ vỡ nát.
-Cút! Cút đi hết cho ta! Ngươi nói bậy, tất cả những điều ngươi nói đều dối trá hết!!!
Nhan Loan nhận ra chất giọng này, chính là mẹ của bé. Nhan Loan kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân cung trang lộng lẫy, vẻ mặt kiêu kì từ trong viện đi ra. Nàng ta cũng nhìn thấy Nhan Loan, bèn rảo bước đi tới, cao thấp đánh giá.
-Thì ra con tiện nhân kia còn sinh thêm một nghiệt chủng!
Nàng ta giơ tay, thô bạo kéo lấy Nhan Loan. Ống tay áo vốn dài, sau cái kéo đó thì lộ ra đôi bàn tay chỉ có ba ngón. Nữ nhân kia giật mình, lập tức thả ra như chạm phải dịch bệnh. Nét mặt nàng xanh tím.
-Ngươi… ngươi…. Ngươi là quái vật!!!
Nhan Loan ngơ ngác nhìn nàng kia bỏ chạy, điệu bộ gấp gáp như tránh tà.
Quái vật?
Nàng là quái vật?
Là quái vật….
Tiếng khóc của mẹ làm Nhan Loan tỉnh táo lại. Bé vận sức lăn bánh xe, chậm chạp đi vào nhà. Trong nhà là cảnh tượng tiêu điều. Mẹ thẫn thờ ngồi giữa mảnh vỡ và bàn ghế ngổn ngang. Mẹ vốn rất xinh đẹp nhưng lúc này đầu tóc không chải, nước mắt kéo những vệt dài lem luốc trên gò má tái nhợt. Mẹ nghe thấy tiếng bánh xe kẽo kẹt bèn ngẩng đầu lên. Đôi mắt hoang dại liền ngập ngọn lửa hận.
-Ngươi vào đây làm gì? Đồ nghiệt chủng, đồ súc sinh!!!
Nàng trợn trừng mắt, gào lên câu mắng chửi, sau đó vơ lấy một mảnh sứ ném tới. Nhan Loan không kịp né tránh, chỉ trơ mắt nhìn hung khí bay tới, trán nàng rách một đường sâu, máu chảy dọc xuống mũi… Tự nhiên thấy trời đất tối sầm, Nhan Loan từ trên xe ngã xuống. Cơn kích động của Nhan Lam tự nhiên tan biến, nàng sững sờ nhìn con gái nhắm mắt, im lặng như chết rồi. Nhan Lam mặc kệ sàn nhà đầy thủy tinh và sứ vỡ, hốt hoảng bò tới ôm bé lên.
-Không, đừng, đừng… Loan Loan ngoan mở mắt ra. Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con. Mẹ điên rồi, mẹ không muốn làm tổn thương con… Hu hu hu… ông trời ơi, kiếp trước tôi đã phá bao nhiêu chùa bao nhiêu miếu mà kiếp này tôi khổ như vậy?
Tới đây thì cảnh tượng đứt đoạn. Nhan Loan lại thấy mình ngồi giữa một hành lang tối, vẫn là chiếc xe lăn quen thuộc và tấm mền hồng che đi đôi chân dị dạng teo nhỏ. Nàng năm đó lên 10 tuổi. Trước mặt có một cánh cửa, cửa không khép kín. Nhan Loan theo bản năng đẩy xe tiến tới, ghé mắt nhìn qua khe hở nhỏ có ánh nến lập lòe. Bên trong là một gian phòng ngủ sang trọng, có một chiếc giường bán nguyệt, ô cửa sổ kéo rèm kín mít. Nhan Loan ngửi thấy mùi rượu, pha lẫn xạ hương rất nồng… Trên giường, có một nam nhân đang ép nữ nhân uống rượu. Nữ nhân kia chính là mẹ nàng.
Mẹ lắc đầu, đẩy hắn, đánh hắn, cố tình để bình rượu đổ lên áo, lên cổ, đổ xuống đệm lót giường. Người kia không tỏ ra tức giận hay bất mãn, vẫn kiên trì từng chút dỗ dành, ép nàng nuốt xuống.
-Lam Lam… thêm một chút đi… muội vẫn chưa say!
-Ta không muốn say, không muốn lại cùng ngươi làm cái chuyện ghê tởm đó!
-Không đâu, chỉ có ca ca ghê tởm, Lam Lam là bất đắc dĩ, muội không có tội tình gì…
-Ngươi nói như vậy cũng không khiến ta cảm thấy mình sạch sẽ hơn!
Dứt lời, Nhan Lam lại bị sặc, nuốt xuống không ít vị cay nồng. Đầu óc nàng lâng lâng, thấy trời đất quyện vào nhau, chỉ còn lại gương mặt dịu dàng của người đó…
Nhan Dực biết nàng bắt đầu say, không chống cự hắn nữa bèn ôm nàng vào lòng. Hai người đều tắm qua rượu, ẩm ướt và thơm phức. Hắn thành thạo cởi ra áo trong áo ngoài, lại quen thuộc hôn lên từng tấc da thịt… Hai người lăn xuống đống chăn gối tẩm rượu, tiếng nức nở, tiếng dỗ dành… mập mờ và nồng đượm giữa đêm khuya…
-Lam Lam… Lam Lam… làm sao bây giờ? Hay là muội giết ta đi? Giết ta đi, có được không…?
-Ca ca… lạnh…
-Không lạnh… ca ca ôm muội.
-Không được ôm… mẫu phi nói… chỉ có phò mã mới cho ôm!
-Hửm? Phò mã nào ôm muội? Trẫm sẽ chém đầu hắn!
-Như vậy muội thành quả phụ sao?
-Sẽ không, muội là của ta, ta là phò mã của muội, thế gian này ta muốn làm ai thì sẽ là người đó.
Nhan Loan không nhìn rõ bên trong nữa, chiếc giường cứ xa dần, xa dần, căn phòng như bị cái gì hút đi… hoặc là nàng bị ai đó kéo đi, rơi vào hành lang tối bất tận…
Lại lần nữa mở mắt, lần này Nhan Loan xác định mình không nằm mơ. Đây chính là mật thất bên dưới Tĩnh viện – nơi giam giữ mẹ nàng hàng trăm năm. Nhan Loan chưa bao giờ được bước qua kết giới, nàng chỉ lây lất xung quanh ngôi viện cũ nát, tới khi Nhan Nghiêm đến.
Nhan Loan từ từ ngồi dậy, phát hiện bản thân không còn “trong suốt” như trước nữa. Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nhưng vui chưa bao lâu thì Nhan Loan mới biết mình không thể bay nhảy như trước được. Thân thể này cứ như lúc chưa chết, yếu ớt và vô dụng.
-Con tỉnh rồi?
Giọng nói du dương vang lên, nàng giật mình nhìn về hướng âm thanh. Chính là người này! Ông ta giống y hệt người trong trí nhớ, không già đi, cũng không trẻ lại. Đó chính là Nhan Dực một thời hô mưa gọi gió, là hoàng đế đời thứ ba của Hậu Yến, là ông nội của ông nội Nhan Nghiêm!!
Nhan Loan sau một phen bất ngờ liền nhìn xuống người đang ngủ say trong lòng ông. Nhan Dực theo ánh mắt nàng cũng nhìn xuống, thu hẹp vòng tay nâng niu…
-Mẹ con không sao. Hồn phách bị kinh động mạnh nên chưa tỉnh lại. Ta đã có cách chữa cháy tạm thời…
Nhan Loan nhìn sợi chỉ đỏ như chiếc còng buộc cổ tay họ lại, mơ hồ hiểu một chút.
-Con ở gần Nhan Nghiêm nhiều năm, không hề tầm thường như những oan linh khác, sẽ không dễ dàng bị hồn phi phách tán. Ta luôn biết con muốn bước vào đây nhưng mà ở trong kết giới này con sẽ trở về nguyên trạng khi còn sống, không thể bay lượn, bị gò bó trong cơ thể bệnh tật không thể tự do thoải mái… Bình An, đừng trách ta, ta chỉ nghĩ mười mấy năm làm người của con quá ngắn ngủi… lúc nhỏ con hay ngồi xe lăn, ở ngoài vườn thèm thuồng nhìn theo con chim, đàn bướm, nhìn con sóc nhỏ nhảy từ cành này qua cành khác… ta biết con khát vọng được bước đi, được chạy nhảy đến dường nào…
Nhan Dực chưa bao giờ nói nhiều như vậy, ông liếm môi, dịu dàng nhìn Nhan Lam ngủ rất thanh thản
-Mẹ con chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra con. Lúc giận nàng thường mất kiềm chế, tỉnh ra lại khóc lóc ân hận. Ta cũng chưa bao giờ hối hận vì để con chào đời… nhìn thấy con… ta như thấy tội lỗi của mình… thấy bản chất của mình… thấy tình yêu của mình… Bình An, có lẽ con không hiểu được tình yêu của ta là cái loại gì… nhưng mà… ta vẫn muốn nói… Cảm ơn con gái, bởi con đã vì cha mẹ mà đến thế gian này.
Nhan Loan thấy mắt mờ đi, giọt nước gì lành lạnh rơi xuống mu bàn tay.
A, nàng đang khóc!
Thì ra khóc là như vậy!
Nhan Loan không biết nói gì, nàng không còn hận cha nữa, có lẽ từ lâu đã không oán trách gì ông nữa. Tình yêu của ông là sai lầm nhưng nếu không vì thế sẽ không có Nhan Loan tồn tại trên đời. Nàng chống khuỷu tay, cố lê thân về phía họ. Nhan Dực nhíu mày, đau lòng nhìn động tác chật vật, vụng về kia. Khi Bình An còn bé, hắn từng nhiều lần đem tay chân con gái lên hôn thắm thiết. Sự xấu xí trong mắt người cha cũng trở thành ngộ nghĩnh đáng yêu. Mỗi lần như vậy Nhan Lam đều tựa vào khung giường nhìn hai cha con, nàng hỏi:
-Chàng không chê con gái khác người sao?
Nhan Dực dời nụ hôn lên môi nàng, thầm thì đáp:
-Không, là cốt nhục của chúng ta, xấu một chút ta vẫn thấy đẹp!
Nhan Loan cuối cùng cũng thành công bò tới chỗ cha mẹ. Cô bé chui vào lòng họ, giành một