Ở Đông Cung khắp nơi là một cảnh tan hoang, tiếng khóc ray rứt. Thái tử phi mặt mày phờ phạc, nàng vẫn chưa thể tin nổi Nhan Thiện đã chết. ĐÃ CHẾT! Sao có thể vô thanh vô tức ra đi như vậy? Mới hôm nào nàng còn lo lắng hắn đi xa không ai chăm sóc, cẩn thận gói ghém từng bộ quần áo, viết ra danh sách những thứ hắn quen ăn,…
Du Thiến Thiến lấy chồng năm mười sáu tuổi, tính ra đã làm Thái tử phi sắp hai mươi năm. Nàng là thiên kim tiểu thư của Du gia, làm chính thê của Nhan Thiện là sứ mệnh của nàng, cũng là một hôn nhân chính trị tốt đẹp biết dường nào. Lúc mới cưới, trong Đông Cung có không ít nữ nhân. Thân là Thái tử nên từ nhỏ Nhan Thiện đã được dạy dỗ qua chuyện nam nữ, khi hắn còn rất trẻ đã có ba thông phòng lớn tuổi hơn, đều do cố Hoàng hậu sắp xếp. Du Thiến Thiến học qua nữ tắc, biết mình phải làm gì với tiểu thiếp cũng như con thứ xuất. Hai năm đầu nàng cảm thấy hôn sự này không tồi, vợ chồng tương kính như tân, Thái tử nho nhã kiệm lời, bề ngoài không thể nói là đẹp nhưng đầy đủ phong phạm nam nhân. Quan trọng là hắn để nàng tự chủ quyết định chuyện nhà, chưa bao giờ vì sủng tiểu thiếp mà đối đầu với nàng. Nói đúng ra, hắn không yêu ai, cả Du Thiến Thiến cũng vậy.
Thi Âm xuất hiện chính là mối hận mà Thái tử phi không sao quên được, một phần cũng do lỗi của nàng. Đại cung nữ theo hầu Nhan Thiện đều lớn tuổi, vẻ ngoài tầm thường, xưa nay Du Thiến Thiến rất yên tâm. Chủ yếu là vì Thái tử không tham luyến nữ sắc, lối sống tiết chế thanh tịnh không khác thầy chùa là bao. Nghe nói lúc còn nhỏ Nhan Thiện thường theo mẫu hậu nghe giảng kinh, cũng là một nửa Phật tử cho nên con người đức độ từ bi, rất hiền lành và thương yêu kẻ khổ. Thiến Thiến nghĩ vậy cũng không sao, tốt hơn bọn hoang dâm đa tình, dù có khô khan một chút vẫn dễ chấp nhận.
Năm đó một đại cung nữ thân cận của hắn mắc bệnh qua đời, Du Thiến Thiến cân nhắc đưa Thi Âm lên thay. “Thi Âm” là tên Thái tử đặt. Rất nhiều cung nữ và thái giám đều như vậy, họ vào cung với phận tôi tớ nên sớm bỏ tên thật, được chủ tử ban tên mới, dần lâu không còn nhớ cha sanh mẹ đẻ gọi thế nào. Thi Âm trước khi theo hầu Thái tử là một cung nữ nhị đẳng chuyên lo việc lễ nghi và vệ sinh ở Đông Cung, gọi nàng là nữ quan cũng không sai. Thái tử phi thấy nàng giỏi giang khéo léo nên nâng thành nhất đẳng a hoàn, cho hầu bên cạnh hơn ba tháng. Đúng lúc xảy ra chuyện không may, cần tìm một cung nữ thay thế, Du Thiến Thiến suy nghĩ thật lâu. Thái tử rất ghét việc đem hạ nhân tùy tiện lên giường hắn. Khi Thái tử phi mới vào cửa có dẫn theo ba nha hoàn hồi môn cực kì xinh đẹp. Đây là ý của Du phu nhân, thà đem người mình đào tạo đưa cho Thái tử còn hơi để Thái tử vừa ý nữ nhân bên ngoài. Kết quả Nhan Thiện phát cáu với nàng suốt một tháng, Du Thiến Thiến vừa ấm ức lại vừa vui mừng. Chung quy thì đàn bà nào có ai không muốn chồng là của riêng mình?
Nhìn lại một vòng những cung nữ thân cận, Du Thiến Thiến cảm thấy Thi Âm tốt nhất, nàng không đẹp không xấu, mặt rất phổ thông, tính tình ngoan ngoãn ít nói nhưng làm việc chu đáo, là loại Thái tử thích. Hơn nữa Thi Âm tuổi đã lớn, hai mươi sáu, tuổi này bị xem như gái già. Khuyết điểm duy nhất là nàng ấy chưa phải thuộc hạ trung thành của Thái tử phi, chỉ mới đi hầu ba tháng, còn chưa thâu tóm được.
Suy nghĩ ba ngày, Du Thiến Thiến ngõ ý với Nhan Thiện. Hắn tất nhiên đồng ý vì xưa nay không hề quan tâm cung nữ xung quanh mình, dù là bốn người thân cận theo hắn tám năm, mỗi ngày giúp mặc áo chải đầu cũng chưa chắc được hắn nhìn rõ mặt. Cứ vậy Thi Âm trở thành đại cung nữ của Thái tử. Lúc nàng lần đầu diện kiến nhận chủ, Nhan Thiện có suy tư một chút rồi mới ban cái tên này, Thi Âm, tiếng nói như thơ, đầy ý tứ và vần điệu…
Nửa năm trôi qua không chút gợn sóng, Thi Âm cùng với ba đại cung nữ khác mỗi ngày đợi hắn thức dậy thì chuẩn bị y phục, chải tóc, ăn mặc chỉnh chu lên triều. Buổi tối chuẩn bị giường chiếu, nung nước tắm, hầu hạ rửa chân. Nàng luôn cúi thấp đầu, hắn ra lệnh gì cũng “Dạ” một tiếng. Dạ, dạ,… dạ, dạ… từ ngày qua ngày…
Rồi một hôm nọ Nhan Thiện chợt cảm thấy muốn nghe nàng nói gì đó mà không phải “dạ”. Hắn cầm chiếc trâm bướm lấy từ chỗ Thượng Cung, đưa ra trước mặt hỏi:
-Ngươi cảm thấy màu này có đẹp không?
Thi Âm hốt hoảng chỉ dám nhìn sơ rồi lại cúi đầu:
-Dạ… bẩm… nô tì ngu muội, đồ vật trong cung cái nào cũng quý giá tinh tế!
-Uhm? Màu sắc thế nào?
-Thưa… màu này rất đẹp… nhưng mà khá mộc mạc, có lẽ các vị nương nương sẽ không thích…
Thi Âm cả gan nhận xét, quả thật cây trâm này không rực rỡ, nhìn qua hơi tầm thường, chỉ có điều kiểu dáng và chất liệu thì rất tốt. Nhan Thiện nhếch môi cười, có lẽ cả hắn cũng không nhận ra mình đang vui vẻ.
-Ngươi nói đúng, thứ này quá đơn giản, cài lên tóc bọn họ sẽ bị đám ngọc ngà lấp lánh che khuất mất. Nhưng ta cảm thấy nó khá hợp với người đấy…
Nói rồi hắn tùy tiện đem chiếc trâm xỏ qua búi tóc của nàng. Thi Âm đứng hình một khắc rồi rụng rời quỳ xuống.
-Nô… nô tì không dám… điện hạ…
-Cứ nhận đi, chả đáng mấy đồng!
Nhan Thiện xoay người bước đi, bỗng cảm thấy mình cư xử quá tệ. Rõ ràng muốn tặng quà, tại sao lời nói giống bố thí người ta đồ vật bỏ đi vậy? Trong lòng Nhan Thiện thấy có lỗi, về sau đối đãi với nàng mềm mỏng một chút, thỉnh thoảng còn hỏi chuyện cá nhân, ví như bao nhiêu tuổi, quê quán chỗ nào, vì sao vào cung, đã làm những gì…
Thi Âm không phải cô gái đẹp, tuổi khá lớn, nếu ở lầu xanh thì tuổi này đã ế khách rồi. Có điều khuôn mặt nàng tròn tròn, giữa mười sáu và hai mươi sáu không có khác biệt lớn. Nhan Thiện còn phát hiện bàn tay nàng rất đẹp, rất mềm, may mắn từ bé tới giờ không lao động nặng, chỉ làm việc thủ công, sau khi bị điều đến Đông Cung thì những nốt sần cũng phai đi bớt. Hắn chợt có suy nghĩ nếu được nắm bàn tay đó thì sẽ thế nào. Thái tử phi và mấy vị Nhụ nhân xuất thân nhà quan cũng có bàn tay đẹp, họ là cành vàng lá ngọc nào có phải làm gì. Nhưng khác ở chỗ bọn họ thường thoa sáp thơm lên cổ tay, mùi ở đó hơi gắt, vả lại ai cũng để móng dài, tự cho là đẹp. Tay Thi Âm sạch sẽ tinh tế, mùi da tự nhiên, có một đoạn thời gian Nhan Thiện cứ dõi theo cử động của nàng trong lúc giúp hắn mặc áo. Những khớp tay cong cong, ngón tay thon dài chỉnh lại đai lưng, ngón tay trắng trẻo vuốt thẳng mặt vải…
-Thái… thái tử điện hạ…?
Thi Âm sợ hãi vì đột nhiên bị Nhan Thiên nắm chặt tay, ngỡ làm việc gì thất lễ rồi. Ba cung nữ khác cũng ngừng việc, lo lắng nhìn qua bên này… Nhan Thiện biết mình nhất thời kích dộng, ngại ngùng thả tay nàng ra.
-Không có gì… ta tưởng ngươi lấy nhầm ngọc bội…
Tay áo hắn rũ xuống che đi bàn tay đang siết chặt, cảm giác vừa rồi đúng như tưởng tượng… thật mềm… thật trơn… bé nhỏ đáng yêu! Sau lần đó Thi Âm nhạy cảm nhận ra thái độ của Nhan Thiện rất kì lạ, nàng bồn chồn, nàng lo lắng,… Công việc hầu hạ mỗi ngày giống như gánh nặng, chỉ cần hơi nhìn lên sẽ thấy đôi mắt điện hạ không rời khỏi khuôn mặt nàng. Thi Âm sống trong phập phồng lo sợ, cứ như vậy căng thẳng. Một hôm nọ cô sơ suất làm vỡ bình hoa. Nhan Thiện nhẹ nhàng nói không sao nhưng Thi Âm lại chạy tới chỗ Thái tử phi nhận phạt, bảo rằng mình chọc Thái tử tức giận, xin giáng chức trở về làm nhị đẳng cung nữ…
Khi Nhan Thiện nghe được tin này hắn thực sự giận. Rõ ràng một chuyện bé xíu lại xé ra to, rõ ràng là cái cớ để tránh mặt hắn. Nhan Thiện cúi đầu tự hỏi: Mình đáng ghét như vậy sao?
Câu hỏi lẩn quẩn trong đầu nhiều ngày, rốt cuộc phải trực tiếp nói ra:
-Ngươi thấy ta đáng ghét lắm sao?
Thi Âm không hiểu ý Nhan Thiện, nàng cắn môi không dám trả lời, sợ nói sai một chữ thì không còn đường sống.
-Vì sao không muốn làm đại cung nữ?
-Bẩm… nô tì ngu muội… phạm sai lầm… không xứng hầu hạ ngài!
-À… ra vậy… Thế thì nàng đừng làm cung nữ nữa, làm Lương đệ đi!
Sau Thái tử phi chính là Lương đệ nương nương, cái địa vị mà không biết bao nhiêu con