Tô Vi Tích vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa và đang ngồi chơi trong phòng, nghe thấy tiếng của Tô Hướng Vãn cô bé liền bò dậy nhảy xuống giường muốn ra ngoài gặp mẹ, tuy nhiên chỉ mới đi tới cửa thì câu nói băng lạnh không chút tình cảm của Tô Hướng Vãn đã truyền đến tai cô bé, vì vậy cô mới đứng yên bên cánh cửa, gương mặt nhỏ xíu còn rất non nớt ấy ghi đầy sự nghiêm túc, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa rất lớn, cô mới lén le lưỡi một cái rồi rón rén khép cửa lại, quay về giường ôm con gấu bông còn to hơn mình vào lòng.
“Gấu con ơi, mẹ đã đuổi kẻ xấu kia đi rồi.”
Căn phòng rất yên tĩnh, đương nhiên là gấu bông không biết nói chuyện với Tô Vi Tích, nhưng đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi vẫn cứ ôm lấy nó, đầu nghiêng qua một bên, gương mặt đáng yêu ấy viết đầy dấu chấm hỏi.
“Vì sao ông bà ngoại lại không cảm thấy người đó là kẻ xấu vậy? Người đó khiến cho mẹ không vui mà.”
“Gấu con ơi, mày nghĩ xem chị siêu nhân có còn xuất hiện nữa không?”
“Chị siêu nhân lợi hại thật, khi mẹ mắng Tiểu Tích, chị siêu nhân còn giúp Tiểu Tích nữa.”
“Gấu con ơi, mày nói xem có phải là ba cũng giống chị siêu nhân không?”
…
Không ai biết rằng đứa bé ngày thường rất kiệm lời này, đứa bé chỉ khi nhìn thấy Tô Hướng Vãn mới lộ ra thần thái trông đợi này, luôn tự nói chuyện với mình như thế, thế giới của trẻ con người lớn không thể hiểu, cũng giống như trẻ con không bao giờ hiểu được thế giới của người lớn vậy.
Bên ngoài phòng, Tống Trạch dù có tâm kế cách mấy khi đứng trước cách đối đãi như thế thì dẫu có hiểu rằng mình nên biểu hiện thật tốt trước mặt ông bà Tô, anh cũng không còn nhẫn nhịn được nữa. Hứ một cái thật lạnh, anh mang giày vào, mở cửa ra về, trước khi đi còn đóng rầm cửa lại, và toàn bộ những cử chỉ này của anh đều lọt hết vào mắt ông Tô, khiến ông nhíu chặt chân mày.
“Lão Tô, lúc nãy ông kéo tôi làm gì chứ, ông không thấy đứa con này rất quá đáng sao? Ông…” Bà Tô không có nhiều ý kiến với thái độ của Tống Trạch, hoặc có lẽ trong lòng bà, Tống Trạch đích thực đã chịu uất ức chăng.
Nhưng ông Tô thì ngược lại, nghe vợ mình nói thế liền lườm bà một cái, “Quá đáng cách mấy thì cũng là con của bà, giúp người ngoài làm gì chứ?”
“Tôi…” Không ngờ chồng mình lại phản ứng mạnh như vậy, bà Tô sững sờ, nửa ngày trời cũng không nói được một lời.
“Con gái đã lớn rồi, tự có cách nghĩ của nó.” Ông biết lần này con mình thật sự rất giận, ông vừa đau lòng vừa bất lực với người vợ không biết suy nghĩ của mình, “Chúng ta đừng bận tâm nữa, được không?”
“Nhưng nó là con gái của tôi.” Bà Tô chau mày, “Chúng ta không quản nó, nó nhất định sẽ lại đi lầm đ…”
Lời vẫn chưa nói hết thì bà Tô chợt nhớ ra gì đó, đập tay một cái, bà hỏi với vẻ sửng sốt, “Lão Tô, bó hoa đó! Ông nói bó hoa đó là ai đã tặng cho nó?”
“Làm sao tôi biết.” Ông thật hết cách với người vợ cứng đầu của mình, trong lòng thầm thở dài, quyết định phẫu thuật xong phải lập tức về thành Y.
“Chẳng lẽ con nhỏ này có đối tượng rồi?” Chồng không tham gia cũng không thể ngăn cản bà tự mình suy diễn, bà ngồi nói một mình, cuối cùng biến cả sắc mặt, “Có khi nào là phụ nữ tặng không?”
“Được rồi!” Ông Tô cũng biến sắc theo vợ, “Đủ rồi! Đừng nhắc lại nữa!”
Thấy chồng như đã nổi giận, bà Tô dù cho còn muốn tiếp tục thì cũng không có lá gan đó nữa, tính tình hai cha con này giống hệt như nhau, ngày thường nhịn được sẽ nhịn, đến khi không nhịn được nữa, đã nổi giận rồi thì chẳng phải chuyện gì hay ho.
Trong phòng ngủ, Tô Hướng Vãn để túi xách xuống sofa rồi mang bó hoa cắm vào bình trên bàn trang điểm, sau đó mới đến bên giường thả mình rơi tự do xuống tấm nệm mềm mại, từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ hôm nay cô thật sự đã mệt, lúc nãy lại bị Tống Trạch làm ảnh hưởng đến tâm trạng, giờ đây, Tô Hướng Vãn không cần biết hình tượng là gì nữa, quần áo cũng không thay thì đã lăn ra giường thiếp ngủ.
Nhưng, mới nhắm mắt chưa được bao lâu cô đã ngồi bật dậy, vài giọt mồ hôi lung lay lung lay rồi chảy dọc xuống gương mặt, dẫu cho máy lạnh trong phòng vẫn đang hoạt động.
Từng cảnh tượng trong mơ đều khiến cô đau khổ đến khép chặt đôi mắt, nhưng cô sợ chúng sẽ xuất hiện lần nữa, thế là lại mở ra, Tô Hướng Vãn lặng yên ngồi đấy, không có bất kỳ một cử động nào.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, khi nhịp đập khôi phục lại tần số bình thường, Tô Hướng Vãn mới đứng dậy đi tới tủ quần áo, vừa định vào phòng tắm thả lỏng tinh thần thì chợt nhớ ra gì đó, bèn bước đến sofa mở giỏ xách lấy chiếc móc khóa màn thầu ra, đặt nó ở giữa lòng bàn tay ngắm nghía một hồi, bấy giờ nụ cười mới lại xuất hiện.
Cô tiếp tục lấy ra cổ cầm Nam Hướng Bắc vừa tặng, mang cả hai đến tủ đầu giường. Tô Hướng Vãn nhìn chiếc cổ cầm được xem là vật quý giá nhất của cầm sư trong “Trượng Kiếm Giang Hồ”, lắc lắc đầu rồi đặt màn thầu nằm cạnh cổ cầm, ngắm nhìn một lúc sau mới chịu mang quần áo vào phòng tắm.
Nam Hướng Bắc cứ ngỡ giờ này chắc chắn ba mình đang viết viết vẽ vẽ trong phòng sách, chẳng ngờ vừa mở cửa nhà ra đã thấy rất nhiều người ngồi trong phòng khách, chính giữa là một phụ nữ mặc trang phục công sở với lớp trang điểm vô cùng tinh tế, cô sững ra vài giây, hít vào buồng phổi một hơi lạnh, ngồi xuống thay giày ra rồi đi sang đó, “Mẹ.”
“Ừm.” Người phụ nữ ngước lên nhìn cô và chỉ đáp lại một tiếng, thấy người đàn ông vốn đang báo cáo gì đó chợt dừng lại, bà hơi chau mày nói: “Tiếp tục.”
“Vâng, đổng sự trưởng.” Người đàn ông mặc đồ tây vội vàng tiếp tục đề tài lúc nãy, người đó nói rất nhiều thuật ngữ kinh tế, Nam Hướng Bắc chỉ hiểu đại khái ý nghĩa bên trong, cụ thể thế nào thì cô chịu.
Biết là mẹ mình đang làm việc, cô đương nhiên không dám làm ồn, bèn nhấc chân định đi về phòng. Chỉ mới đi được vài bước thì người phụ nữ đang rất chăm chú nghe cấp dưới báo cáo đã đưa tay đẩy mắt kính gọng vàng lên và bảo: “Đứng lại.”
Toàn thân cứng đờ, song cũng nhanh chóng