Nam Cung Tòng Tâm: “Không sao, em không để tâm đâu mà.”
Tô Hướng Vãn khẽ “ừm” một tiếng, cô rất muốn hỏi tên thật và địa chỉ của Tòng Tâm để gửi chiếc móc khóa ấy, nhưng lại không biết phải mở miệng bằng cách nào.
Hôm đó khi Nam Cung Tòng Tâm nói mình cũng là người thành Z, thái độ hơi lãnh đạm ấy đến nay cô vẫn còn ghi nhớ.
Thầm thở dài, chung quy Tô Hướng Vãn cũng không hỏi nên lời, cô nghĩ, có lẽ Nam Cung Tòng Tâm là một người có ý thức bảo vệ rất mạnh mẽ, nhưng nếu ngay cả khi đối với cô, ý thức ấy vẫn mãnh liệt đến thế thì…
Tô Hướng Vãn ngồi im lặng trước màn hình, không phát hiện ra nét mặt buồn bã của mình, cô thật sự đã hết cách với tâm tư và cảm xúc rối loạn trong lòng.
Đêm nay, họ lại trải qua trong im lặng, dẫu rằng sau đó Nam Cung Tòng Tâm và Tô Mạc Lấp đã cùng đi đánh boss và lấy được vài món đồ, song so với trước đây, cái cảm giác chỉ cần được ngồi với nhau thì trong lòng đã rất mãn nguyện ở họ, dường như có gì đó không như nhau nữa.
Rất nhiều cảm xúc rất nhiều suy nghĩ họ đều cố chôn giấu, không dám cho đối phương biết.
“Tòng Tâm, chị đi ngủ đây, em cũng nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon.” Diệt boss xong đã hơn 10 giờ, Tô Hướng Vãn nhắn nhủ, sau đó nhận được hai chữ “ngủ ngon” từ Nam Cung Tòng Tâm, tắt cửa sổ chat thoại, cô đứng dậy ra ngoài pha một ly sữa nóng.
Đi ngang phòng của Tô Vi Tích, bàn tay sau một lúc do dự vẫn đã đẩy cửa nhìn vào trong, cô bé lúc nào cũng ngoan ngoãn nhưng lại luôn khơi dậy cảm xúc tiêu cực trong cô đang ôm con gấu bông làm gì đó, Tô Hướng Vãn mím môi, lặng nhìn vài giây rồi khẽ khàng khép cửa lại.
Hệ thống vừa thông báo Tô Mạc Lấp đã rời khỏi thì Nam Hướng Bắc thở dài, chỉ là lần này, cô không tắt máy như những lần trước nữa, trái lại là đứng dậy định vào bếp lấy một lon nước ép, ngờ đâu vừa quay người đã nhìn thấy mẹ khoanh tay trước ngực đứng nhìn mình với nét mặt không cảm xúc, trang phục công sở sớm đã được thay bằng quần áo ở nhà, song khí thế tỏa ra từ người bà vẫn không hề thuyên giảm dù chỉ nửa phần.
Nam Hướng Bắc giật thót tim, lập tức nhìn xuống máy vi tính, sau đó chợt ý thức được hành vi như vậy sẽ khiến cho mẹ mình nghi ngờ, thế là lại đứng thẳng nghiêm trang, “Mẹ.”
“Ừm.” Bắc Đường Lạc Anh không biết đã đứng ở ngoài cửa tự bao giờ lúc này đã đi thẳng vào trong, nhìn quanh phòng của Nam Hướng Bắc, cuối cùng dừng lại trước máy vi tính của cô, từ từ tuôn ra một câu: “Đang chơi game?”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, Nam Hướng Bắc gật gật đầu, phập phồng lo sợ mẹ trách mình chỉ biết chơi bời, “Thỉnh thoảng thôi ạ.”
“Vậy sao?” Đôi mắt rất sáng của Bắc Đường Lạc Anh nhìn thẳng vào mắt của con gái như muốn truy lùng sự thật từ bên trong, song cái mà bà tìm thấy chỉ có bài xích và lẩn tránh, trong lòng không khỏi nhói đau, nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi, “Ngủ sớm đi.”
“Dạ, mẹ cũng vậy.” Nam Hướng Bắc ngoan ngoãn đáp lại, thấy mẹ mình đã ra ngoài cô mới dám thở mạnh, đến khi lấy lại tinh thần thì lớp vải sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô không biết rằng người mẹ đã rời khỏi phòng và đi vào phòng sách của mình, đang trầm tư suy nghĩ vì một món đồ trong tay, đó là mp3 của cô.
Lúc nãy khi Nam Hướng Bắc chưa về, vì không tìm được usb, bà đã dùng tạm mp3 của con gái, mở ra mới biết bên trong không phải nhạc mà là những tập tin ghi âm được đặt tên theo ngày tháng. Lúc đó nhân viên đang ngồi ở trước mặt, Bắc Đường Lạc Anh không thể để lộ bất kỳ phản ứng gì, chờ sau bữa cơm, bà mới đi vào phòng sách, mở những tập tin đó lên trong nỗi nghi hoặc, nhưng khi đeo tai nghe vào, bà lại một lần nữa mơ hồ, bởi vì… nội dung trong đó không nằm trong phạm vi có thể lý giải của bà.
Là vì đã lâu rồi không gặp mặt con gái ư, nên phương thức giáo dục xưa nay cũng nảy sinh vấn đề, khiến cho khoảng cách giữa hai mẹ con ngày càng xa rời, khiến cho bà không hiểu được những việc con gái mình đang làm? Cũng giống như lần này, vì sao Nam Hướng Bắc đột nhiên muốn rời khỏi bộ đội và chuyển sang làm việc trong hàng không Vân Phi?
Hôm sau là thứ bảy, cũng là ngày diễn ra cuộc chiến môn phái giữa các bang.
Sau bữa trưa, vừa dọn xong chén bát thì Nam Hướng Bắc đã muốn về phòng chế biến thêm ít lương thực, hễ nghĩ đến cuộc chiến tối nay, trong lòng cô liền có một cảm giác khó tả.
Cuộc chiến lần này không còn đơn thuần là “Niềm vinh dự của môn phái” nữa, nó rõ ràng đã bị pha lẫn tình cảm riêng tư.
“Tiểu Bắc.” Thấy con gái định về phòng, Bắc Đường Lạc Anh chợt gọi, “Tối nay cùng mẹ đến Nhà Hàng Jewelry dự yến tiệc.”
Sắc mặt lập tức trắng bệch, Nam Hướng Bắc quay người lại nhìn mẹ mình, do dự vài giây, cuối cùng cũng ấp úng nói: “Tối nay con có việc…”
Chân mày chụm lại, ánh mắt của Bắc Đường Lạc Anh chợt trở nên sắc bén, “Việc gì?”
“Con…” Kiểu nào cô cũng không dám nói tối nay mình phải tham gia môn phái chiến, Nam Hướng Bắc cúi gầm đầu nhìn xuống đất, dáng vẻ rất hoảng loạn.
“Rất quan trọng ư?” Thấy cô như thế, Bắc Đường Lạc Anh bất giác dịu giọng.
“Vâng ạ!” Tình cảm riêng tư bị lẫn tạp trong cuộc chiến tối nay liên quan đến cô và Tô Hướng Vãn, dù rất sợ mẹ sẽ giận, nhưng cô cũng không thể chùn bước. Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Nam Hướng Bắc cũng lấy lại được lòng tin, cô ngẩng mặt lên gật đầu rất mạnh, “Rất quan trọng.”
Nhìn con gái mình một lúc, trông thấy ý chí kiên định trong đôi mắt ấy, Bắc Đường Lạc Anh nói: “Vậy