Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 29


trước sau



“Chị ơi?” Vẫn giữ tư thế ngẩng đầu nhìn Nam Hướng Bắc, Tô Vi Tích lại lắc lắc tay cô, kết quả là chờ mãi cũng không thấy cô có phản ứng gì, đôi mắt vốn chứa đầy kỳ vọng ấy dần dần trở nên ảm đạm, đầu cũng từ từ cúi xuống, “Xin lỗi chị….”



“Mua cho con mình một cái bong bóng nhé?” Một phụ nữ bán bong bóng đã chú ý họ rất lâu, thấy nét mặt của Tô Vi Tích như vậy còn tưởng cô bé muốn mua bong bóng mà Nam Hướng Bắc không đồng ý, bèn tiến lên nói, “Một cái chỉ có sáu đồng thôi, tôi tính cô năm đồng vậy, nhìn kìa con bé rất muốn chơi đó.”



Nam Hướng Bắc bị đứng hình nãy giờ cuối cùng cũng hồi thần lại do sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ, chỉ là nét mặt vẫn còn mơ màng.



“Thế nào? Mua một cái cho con gái đi mà.” Người phụ nữ lại nói, “Xem nè, muốn lấy Doraemon hay Cậu Bé Bút Chì? Còn có Dê vui vẻ nữa.”



Đầu óc vẫn còn hơi rối loạn, chỉ thấy miệng của người phụ nữ không ngừng khép mở khép mở, Nam Hướng Bắc chau mày lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại.



“Không mua sao? Đừng nhỏ mọn vậy mà, xem đó con gái sắp khóc rồi kìa.” Nghe người phụ nữ nói thế, Nam Hướng Bắc vội cúi xuống nhìn Tô Vi Tích, quả nhiên, gương mặt luôn rất ngoan ngoãn của cô bé như sắp bật khóc, cô liền lấy ví tiền ra và hỏi, “Tiểu Tích muốn mua loại nào?”



Lắc lắc đầu, gương mặt của Tô Vi Tích ghi đầy thất vọng, không đáp một lời.



Nam Hướng Bắc càng thêm bối rối, cô cúi xuống nói, “Xin lỗi Tiểu Tích, lúc nãy chỉ là… chỉ là hơi mất tập trung thôi, Tiểu Tích thích cái nào thì mua cái đó nhé chịu không?”



Chớp chớp mắt, Tô Vi Tích chu môi nhìn Nam Hướng Bắc một lúc lâu, “Không lấy bong bóng…”




Nó muốn chị siêu nhân làm ba của mình, ai lại lấy bong bóng làm gì chứ.



“Tiểu Tích….” Nam Hướng Bắc hết cách rồi, người bán bong bóng liền nói, “Thích Dê vui vẻ và Sói xám không, trẻ con bây giờ đều thích hết.”



Dê vui vẻ và Sói xám?



Nam Hướng Bắc đứng dậy nhìn những cái bong bóng mà người bán lấy ra, trông chẳng khác nhau nhiều, đều là dê cả, chỉ có vài điểm nhỏ không giống nhau thôi.



“Cô thử hỏi con bé thích Dê vui vẻ, Dê lười biếng hay Dê xinh đẹp, ở đây còn có những loài dê khác nữa, xem nè.” Người phụ nữ còn định nói thêm nhưng Nam Hướng Bắc đã bị những con “Dê” này làm choáng váng rồi, thấy Tô Vi Tích vẫn còn rất không vui, cô hít sâu một hơi rồi lấy ra tờ 100 đồng đưa cho người bán, “Những con dê này tôi đều lấy.”



Ban đầu còn tưởng cô không chịu mua bong bóng cho con gái mới khiến con bé không vui, thật không ngờ ra tay lại hào phóng như vậy, người phụ nữ sáng rực cả hai mắt, liền mau mắn rút ra vài “con dê”, buộc lại rồi đưa cho Nam Hướng Bắc, sau đó lấy túi tiền ở thắt lưng ra thối lại cho cô.



Thế là Nam Hướng Bắc một tay nắm tay Tô Vi Tích, một tay cầm sáu bảy cái bong bóng cùng đi vào khu vui chơi, đợi sau khi mua được phiếu vào cổng, cô mới dẫn cô bé đến một nơi tương đối ít người, một lần nữa cúi xuống đưa bong bóng cho Tô Vi Tích, “Xin lỗi mà, đừng giận nữa được không?”



Tô Vi Tích lắc lắc đầu, nhìn qua dây buộc bong bóng một cái, “Không có giận.”



“Vậy đừng buồn nữa mà được không? Xem nè ở đây có nhiều bong bóng như vậy.” Nam Hướng Bắc cố dỗ dành đứa nhỏ trước mặt mình, “Lần sau Tiểu Tích nói chuyện dì sẽ không mất tập trung nữa.”



Cô bé chu môi nhìn Nam Hướng Bắc một lúc, cuối cùng cũng chịu nhận lấy chùm bong bóng ấy, siết chặt nó trong tay, Tô Vi Tích hơi do dự mà hỏi nhỏ, “Thật sự không được ư?”



“Hửm?” Thấy Tô Vi Tích đã chịu nhận bong bóng, Nam Hướng Bắc mới thấy nhẹ nhõm cả người, nhưng chợt nghe câu hỏi ấy, tim cô lại giật thót lên, “Sao cơ?”



“Chị không thể làm ba của Tiểu Tích ư?” Tô Vi Tích hít hít mũi, “Tiểu Tích không có ba, Tiểu Tích thích chị.”



Thật ra cô chưa dám tin việc Tô Vi Tích không có ba, chẳng qua vì thấy cô bé không mấy vui nên mới tạm gác tâm sự qua một bên, bây giờ nghe cô bé nhắc thêm lần nữa thì Nam Hướng Bắc đã có thể xác định việc này, cô liền nhớ đến câu hỏi lúc nãy, gò má tức thì đỏ bừng lên, “Làm… làm ba của Tiểu Tích?”



“Vẫn không được ư?” Tô Vi Tích đã sắp khóc rồi, ngoài mẹ mình ra thì cô bé chưa bao giờ thích ai đến vậy, cho nên chị siêu nhân chắc chắn là ba rồi không phải sao, cho nên nó mới thích chị siêu nhân đến vậy, nhưng hình như chị siêu nhân không muốn làm ba của nó một chút nào hết.



“Không… không phải.” Lần này thì Nam Hướng Bắc mới hiểu vì sao Tô Vi Tích lại không vui, niềm vui vì nỗi kích động ấy đã chiếm trọn não của cô, mấy giây sau cô mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Hôm đó, ừm, chính là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu đó, bên cạnh mẹ không phải còn có… có một người…. người đó không phải là ba của Tiểu Tích ư?”



Chớp chớp mắt, nhìn nét mặt này dường như không phải có ý từ chối, hai mắt của Tô Vi Tích từ từ có lại một tia hy vọng. Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ như đang nhớ lại cảnh tượng gặp chị siêu nhân lần đầu, sau đó liền lộ ra nét mặt ‘hóa ra là vậy’, “Đó là chú xấu xa.”



“Chú xấu xa?” Nam Hướng Bắc lại ngẩn người ra rồi.




“Ừm, Tiểu Tích rất ghét chú đó.” Tô Vi Tích dùng sức gật đầu, “Mẹ cũng rất ghét chú đó, lần nào cũng tức giận vì chú đó cả, chú xấu xa suốt ngày làm phiền mẹ… Tiểu Tích không muốn người đó làm ba của mình đâu.”



Há hốc miệng, Nam Hướng Bắc không còn biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình hiện giờ nữa. Vốn nghĩ rằng đã không có cơ hội, vốn tưởng rằng Tô Hướng Vãn đã là của người khác, hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm sao?



Cái cảm giác “Mất rồi lại có” khiến Nam Hướng Bắc không khỏi cười khờ, cô đứng dậy, không biết phải giải tỏa cảm xúc của giây phút này như thế nào, chợt nhớ ra Tô Vi Tích vẫn còn ở đây, Nam Hướng Bắc lại cúi xuống, hơi định thần lại, hai tay đặt lên vai cô bé, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Rất lâu sau cô mới chợt ôm đứa trẻ vẫn chưa hiểu rõ tình hình ấy vào lòng, cảm giác vui mừng ấy khiến cô muốn chảy nước mắt, “Tiểu Tích, cám ơn Tiểu Tích.”



“Chị…” Tô Vi Tích càng thấy khó hiểu hơn, gương mặt nhỏ xíu ghi đầy dấu chấm hỏi, nhưng nó vẫn không quên mục đích của mình, “Vậy chị có thể làm ba của Tiểu Tích không?”



Nước mắt suýt nữa đã lăn xuống, Nam Hướng Bắc không ngừng nhắc nhở mình không thể không chú ý trước mặt trẻ con, vừa buông tay ra lại nghe thấy câu hỏi của Tô Vi Tích, cô chớp mắt một cái, cố kìm nén để khỏi phải vừa khóc vừa cười, “Tiểu Tích… muốn dì làm ba sao?”



“Dạ!” Tô Vi Tích gật đầu rất mạnh.



Đôi mắt càng thêm sáng hơn, nhìn đứa bé đã mang đến cho mình rất

nhiều bất ngờ này, suy nghĩ trong lòng cô ngày thêm kiên định. Nam Hướng Bắc quyết định cả đời này đều phải chăm sóc cho Tô Hướng Vãn thật tốt, kể cả đứa bé rất dễ thương này, cô cũng muốn được bảo bọc và yêu thương.



Nam Hướng Bắc nở một nụ cười rạng ngời và giơ ngón út ra, “Móc ngoéo?”



Tô Vi Tích ngơ ngác nhìn cô vài giây rồi nhanh chóng hiểu ra, tươi cười giơ ngón út lên móc tay với Nam Hướng Bắc, dường như chưa bao giờ có việc gì khiến nó cười vui như vậy, “Ba ơi.”



“Ơ…” Nghe thấy cái xưng hô này thì Nam Hướng Bắc bắt đầu thấy khó xử rồi, đúng thật là cô rất vui, nhưng mà, gọi là “ba” hình như quái lạ quá. Nhưng mà làm sao để giải thích với một đứa bé năm tuổi rằng cô và Tô Hướng Vãn đều là phụ nữ và đều là “mẹ”, hình như trẻ con đâu có hiểu. Giật giật tóc của mình, nghĩ ngợi một hồi Nam Hướng Bắc mới nói, “Tiểu Tích, nếu bây giờ gọi là ba thì mẹ sẽ giận đó, vì vậy chúng ta khoan hãy gọi như vậy nhé, chịu không?”



Nghiêng đầu nghĩ ngợi, nét mặt của Tô Vi Tích giống hệt như vẻ mặt đắn đo của Nam Hướng Bắc lúc nãy, nhưng rồi cô bé cũng nhanh chóng gật đầu, “Ừm!”



Không gọi là “ba”, nhưng gọi “chị” thì càng không hợp lý chăng? Gọi “dì” thì thật sự chẳng còn cảm giác của một gia đình nữa. Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Nam Hướng Bắc chợt liên tưởng đến tên của mình, một tia ranh mãnh xoẹt qua trong mắt, “Tiểu Tích, tên của dì là Nam Hướng Bắc.”



Tô Vi Tích chớp chớp mắt, nét mặt đáng yêu chờ đợi những lời của Nam Hướng Bắc.



“Gọi là Bắc Bắc nhé, được không?” Nam Hướng Bắc cũng chớp chớp mắt, dùng cách nói thương lượng để thảo luận với đứa bé thông minh này, “Thoạt nghe vào cũng khá giống ‘ba’ đó.”



“Dạ!” Tô Vi Tích không một chút do dự, “Bắc Bắc.”



“Hihi, Tiểu Tích ngoan thật.” Cười cong cả mắt, Nam Hướng Bắc đứng dậy rồi bế luôn Tô Vi Tích vào lòng, “Đi thôi, Bắc Bắc dẫn con đi chơi.”



“Ừm!” Tô Vi Tích một tay cầm bong bóng, tay kia ôm lấy cổ của Nam Hướng Bắc, sau vài cái chớp mắt, cô bé chợt hôn một cái thật kêu lên mặt của cô.



Nụ cười của Nam Hướng Bắc càng thêm tươi rói.




Thế là hai người đã thiết lập quan hệ “cha con” trong buổi sáng đẹp trời này, cả hai chơi điên cuồng trong khu vui chơi đến tận buổi trưa, cả bữa ăn cũng giải quyết ngay tại McDonald trong đó, ăn xong lại tiếp tục chạy đi chơi, Nam Hướng Bắc cảm thấy đây lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua mình điên cuồng đến thế, và đứa bé luôn luôn ngoan ngoãn trong mắt người thân này chắc chắn cũng là lần đầu tiên cười nhiều như vậy.



Chờ khi cả hai đều đã chơi thỏa thích thì mặt trời cũng đã dần di chuyển về phía tây, sau khi bước xuống từ Tàu Hải Tặc, Nam Hướng Bắc phát hiện nét mặt rất mệt mỏi của Tô Vi Tích, bèn bế nó lên nói, “Về nhà ngủ nha?”



“Dạ.” Tô Vi Tích dụi dụi mắt rồi gật gật đầu, rất tự nhiên mà kê đầu lên vai Nam Hướng Bắc.



Bế Tô Vi Tích đi thẳng ra bãi giữ xe rồi cho cô bé ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, đến khi ngồi vào chỗ của mình thì Tô Vi Tích đã gật gờ như sắp thiếp đi. Nam Hướng Bắc cố gắng lái thật chậm, chờ khi về đến nhà thì cô bé chơi suốt nửa ngày đã chìm vào giấc.



Dừng xe xong, Nam Hướng Bắc cẩn thận bế Tô Vi Tích vào lòng, không cầm được lòng mà hôn nhẹ lên trán nó một cái, sau đó mới đi chậm rãi về nhà. Khi mở cửa ra, phát hiện mẹ mình không có ở phòng khách, Nam Hướng Bắc không khỏi nhẹ cả người. Đang bồng Tô Vi Tích đi về phòng thì ngờ đâu cửa phòng sách tự nhiên mở ra, vẫn là Bắc Đường Lạc Anh tinh ý, nghe thấy động tĩnh liền đi ra xem, thế là bắt gặp ngay Nam Hướng Bắc, chân mày của bà nhướng lên sau đó nhìn sang Tô Vi Tích, “Con gái của bạn con?”



“Dạ.” Nam Hướng Bắc khẽ đáp, Tô Vi Tích vẫn chưa hoàn toàn say giấc chợt tỉnh dậy, vừa dụi mắt vừa ngáp.



Bắc Đường Lạc Anh cứ thế nhìn Tô Vi Tích, mãi cho đến khi cô bé nhạy cảm này quay đầu lại, nhìn thấy bà, liền bất giác rùng mình. Nam Hướng Bắc cảm thấy hơi mắc cười vì phản ứng của đứa trẻ này, nhẹ nhàng cho Tô Vi Tích xuống đất, cô e hèm vài tiếng rồi nói, “Ừm… Tiểu Tích, chào bà nội đi.”



“Bà nội.” Đối với môi trường xa lạ này và người phụ nữ lan tỏa từ trường rất mạnh mẽ ấy, Tô Vi Tích vẫn còn khá sợ, nhưng nghe Nam Hướng Bắc bảo thế, Tô Vi Tích vẫn vâng lời làm theo.



Bà nội?



Trong mắt của một Bắc Đường Lạc Anh lạnh nhạt chợt xoẹt qua một tia sáng quái dị, bà nhìn Nam Hướng Bắc rồi lại nhìn Tô Vi Tích, nhướng mày và không phản hồi. Sớm biết con gái đã về, nhưng Nam Cực cũng không định đi ra xem như vợ mình, chỉ khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài hơi kỳ lạ, ông mới bước ra, đúng lúc nghe thấy tiếng gọi “Bà nội” của Tô Vi Tích, đôi mắt của ông không khỏi mở to, tiếp đó liền nhìn sang Nam Hướng Bắc với vẻ không dám tin tưởng.



“E hèm…” Lại một tiếng, Nam Hướng Bắc trực tiếp phớt lờ gương mặt kinh ngạc của ba mình, cô xoa đầu của Tô Vi Tích và nói, “Còn nữa, đây là ông nội.”



“Ông nội.” Tô Vi Tích vẫn ngoan ngoãn gọi Nam Cực.



Bờ môi của Bắc Đường Lạc Anh đã mím lại thành một đường chỉ, còn nét mặt của Nam Cực thì… có lẽ chỉ có thể dùng từ quái lạ để diễn tả.



Con gái của ông… muốn chơi lớn sao?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện