Khi Nam Hướng Bắc thức dậy thì trời đã sáng hẳn, cô ngồi dậy, đầu tóc bù xù, sắc mặt vẫn còn hơi xanh xao, hai bên huyệt thái dương như đang bị ai đó cầm dùi giáng xuống vậy, khó chịu vô cùng. Bất lực, cô lại ngã xuống giường, tay đặt lên trán, hít thật sâu rồi thở mạnh ra ngoài, đại khái là nhớ đến cảnh tượng bị chiến hữu chuốc rượu đêm qua chăng, cô trề môi nhìn lên trần nhà.
Uống rượu chẳng có gì hay ho, khó chịu quá đi!
Tình cờ chạm vào điện thoại, cô bèn cầm lên xem thời gian, hóa ra đã gần đến ban trưa, Nam Hướng Bắc xoa xoa vầng thái dương, còn đau lắm.
Lát nữa còn phải thu dọn hành lý, đồ đạc tuy không nhiều nhưng với trạng thái của cô hiện giờ mà nói, thật sự là nhích cũng không muốn nhích nữa. Tuy nhiên, không bằng lòng cách mấy cũng phải ngồi dậy thôi, Nam Hướng Bắc nằm thêm một hồi thì cố chống tay miễn cưỡng rời lưng khỏi giường, khi ánh mắt lướt qua chiếc ba lô, cô đột nhiên nhớ ra quyển Truyện Cổ Tích mà cô để trong đó, tức thì biến cả mặt.
Xoay người lại cầm điện thoại lên mở lịch sử cuộc gọi ra xem, quả nhiên tối qua không có gọi cho Tô Vi Tích, nỗi bất an và áy náy liền cuộn lên trong lòng cô, cảm giác ấy còn chưa tan đi cô lại nhìn thấy trên đó ghi nhận tên của Tô Hướng Vãn, con số 10 phút ấy bất giác khiến cô nhíu mày.
Tối qua Tô Hướng Vãn đã gọi cho cô sao?
Nhưng mà…. sao lại không có chút ấn tượng nào hết?
Nắm đầu bứt tóc nhăn nhó mặt mày, cô hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì với Tô Hướng Vãn trong cơn say, Nam Hướng Bắc xoa xoa quả đầu vẫn còn nhói đau, sau một lúc chần chừ cuối cùng vẫn đã gọi vào số của Tô Hướng Vãn.
Khổ thay, cái mà cô nhận được là giọng nói công thức hóa của tổng đài rằng đối phương đã tắt máy.
Lại một lần thả mình xuống giường, thở dài, ấn tắt điện thoại, sau đó Nam Hướng Bắc gọi cho Tô Vi Tích, lần này bên kia nhanh chóng bắt máy, tiếp đó là giọng nói non nớt gọi “Bắc Bắc”, người đang áy náy đây càng không dám mở lời, hay nói khác đi, cô không biết nên nói gì.
“Bắc Bắc?” Không nghe thấy phản hồi, Tô Vi Tích chớp chớp mắt rồi lại gọi lần nữa, bấy giờ Nam Hướng Bắc mới gượng cười nói: “Tiểu Tích, tối qua….”
Vừa nghe nhắc tối qua thì hai mắt của Tô Vi Tích đã sáng lên, “Mẹ nói tối nay Bắc Bắc sẽ đọc cho con nghe mười câu chuyện, có thật không Bắc Bắc?”
“Hả?” Nam Hướng Bắc ngớ ra rồi.
Cô… cô nói đọc mười câu chuyện vào lúc nào vậy? Đúng là những câu chuyện ấy đều không phải rất dài, và cô cũng chỉ đọc lại từ sách mà thôi, nhưng … mười truyện cũng quá nhiều rồi chăng… cô phải đọc đến khi nào đây?
Mắt mũi của Nam Hướng Bắc chụm vào nhau, cô vẫn chưa thể nhớ ra đêm qua mình đã nói gì và làm gì, vậy nên rất tự nhiên, cô lại im lặng.
“Bắc Bắc?” Tô Vi Tích lại gọi.
“A, đây.” Hồn vừa được chiêu gọi về thì cô liền đáp, thôi thì đừng bận tâm tối qua đã xảy ra chuyện gì nữa, đại sư tỷ đã nói thế thì chắc là cô thật sự đã nói như vậy rồi, Nam Hướng Bắc thành thật thừa nhận, “Ừm, đúng vậy đó.”
“Ừm ừm!” Đứa bé vốn còn có hơi thấp thỏm lập tức phấn khởi cả lên, “Bắc Bắc tốt thật.”
“Hmm… tối qua Bắc Bắc không đọc truyện cho Tiểu Tích nghe, con không giận sao?” Nam Hướng Bắc sau một lúc do dự vẫn đã nói: “Xin lỗi nha Tiểu Tích.”
“Mẹ nói Bắc Bắc có việc mà.” Tô Vi Tích tỏ ra rất khoan dung, nụ cười vô cùng đáng yêu, “Với lại Bắc Bắc nói tối nay sẽ đọc mười câu chuyện mà.”
“Ừm!” Nam Hướng Bắc gật đầu, lại hỏi: “Vậy tối qua mẹ con có còn nói gì nữa không?”
“Không có.” Tô Vi Tích lắc đầu, “Mẹ nói xong thì bảo Tiểu Tích ngủ sớm.”
“Ồ…” Xem ra không thể hỏi được gì từ Tô Vi Tích rồi, không có cách nào khác, chỉ còn chờ Tô Hướng Vãn mở máy thôi.
Buổi chiều, thu dọn xong hành lý thì vài chiến hữu thân thiết tiễn cô ra sân bay, vẫy tay tạm biệt, check in, đến khi đã ngồi lên máy bay Nam Hướng Bắc vẫn chưa ra khỏi trạng thái ưu buồn.
Đúng vậy, chuyển sang hàng không dân dụng là lựa chọn của cô, tiếp theo đây cô cũng có thể thỏa ý nguyện thường xuyên nhìn thấy Tô Hướng Vãn và theo đuổi đại sư tỷ của mình, nhưng khi thật sự phải rời khỏi thành S, cô rất không đành lòng.
Lần này rời khỏi thành S về thành Z, tâm trạng hoàn toàn khác với lần trước.
Nghĩ vậy, Nam Hướng Bắc bất giác nhìn sang cô tiếp viên hàng không đang giải đáp thắc mắc cho hành khách, cùng là chuyến bay từ thành S sang thành Z, cùng là máy bay của hãng Vân Phi, nhưng lần này, không có Tô Hướng Vãn.
Cô thở dài, huyệt thái dương vẫn đang giật bưng bưng, Nam Hướng Bắc dứt khoát không cho mình suy nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt định thần.
Chuyến bay chỉ kéo dài hơn một tiếng, khi hoàng hôn buông xuống thì cô đã về đến nhà. Nam Cực sớm đã nấu sẵn một bàn thức ăn chờ con gái, thấy Nam Hướng Bắc một tay xách hành lý một tay ấn lên đầu thì chân mày của ông đã muốn dính vào nhau.
“Hôm qua uống rượu sao?” Bắc Đường Lạc Anh vừa đi ra từ phòng sách, thấy dáng vẻ con mình như vậy liền hỏi, vẫn là giọng nói lãnh đạm đầy khí thế.
“Dạ, tiệc chia tay chiến hữu.” Thời gian định thần trên máy bay xem ra không lãng phí, cô đã tỉnh táo hơn một chút, chỉ có điều đầu óc vẫn còn nặng trĩu. Nam Hướng Bắc vừa thay giày vừa trả lời câu hỏi của mẹ, “Lâu lắm rồi không uống, đầu con đau chết đi được.”
Lườm con gái mình một cái, Bắc Đường Lạc Anh nói nhàn nhạt: “Lát nữa vào bếp pha nước mật ong uống.”
“Dạ.”
“Qua đây ăn cơm này.” Sau khi món cuối cùng được đặt lên bàn thì Nam Cực gọi hai mẹ con họ một tiếng, vừa cởi tạp dề ông vừa nói, “Khi nào thì Tiểu Tích đến đây chơi nữa?”
Mới ngồi vào bàn đã nghe thấy một câu hỏi như thế, Nam Hướng Bắc không khỏi ngước mặt lên, sắc mặt lạ lùng, không ngờ Bắc Đường Lạc Anh cũng đang nhìn cô như chờ đợi câu trả lời, cô ho khèm một tiếng đáp: “Ưm, hai ngày nữa con dẫn nó về đây chơi vậy.”
“Ừm.” Rất hài lòng với câu trả lời, Nam Cực tiếp tục vào lấy canh cho họ.
Xong bữa cơm, Nam Hướng Bắc đứng dậy định dọn dẹp chén bát thì bị Nam Cực đuổi về phòng, đành xách hành lý về phòng, vừa đóng cửa lại thì cô đã đi thẳng tới giường thả người rơi tự do.
Sau này đánh chết cũng không uống nhiều như vậy nữa, cô chưa bao giờ đau khổ thế này.
Nằm nghỉ được một lúc, nhớ đến việc phải đọc mười câu chuyện cho Tô Vi