Sững người một lúc, phút tiếp theo cô trông thấy cô gái lưng đeo cầm tay giữ kiếm đã giết chết kẻ điên ấy một cách nhanh gọn. Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, nhìn dòng chữ chửi rủa thô tục xuất hiện trên đầu tên đạo sĩ đó, cô nheo mày, lại quay sang nhìn cô gái, tức thì cảm thấy cô gái vừa ra tay cứu mình thật tốt bụng.
Khác với kiểu quật cường cố chấp của Nam Hướng Bắc, tên Thù Thiên Lv. hơn 30 đó sau khi bị Tô Mạc Lấp Lv.50 này giết một lần, chửi rủa vài câu xong thì đã biến mất, ắt hẳn đã chọn hồi sinh tại nơi khác.
“Cám ơn.” Không hơi đâu quan tâm tên kia, Nam Hướng Bắc gõ nhanh hai chữ. Tích tắc sau đã thấy trên đầu Tô Mạc Lấp xuất hiện: “Không có chi.”
Thấy đối phương đáp như thế, Nam Hướng Bắc không biết nên nói gì nữa, ngồi ngơ ra đó, trái lại là Tô Mạc Lấp đã nói thêm: “Tên Thù Thiên kia chuyên đi giết người mới, bạn mới chơi không bao lâu, cố gắng chỉ nên hoạt động trong khu vực an toàn của Tiêu Dao Môn thôi.”
Cái gọi là khu vực an toàn chính là một khoảng đất được phân vạch đặc biệt trong bang phái, đã vào khu vực này thì bất cứ ai cũng không thể giết chết người ở trong đó.
“Ừm, cám ơn bạn.”
“Không có chi.” Lại là thế, Tô Mạc Lấp không nói thêm gì với Nam Hướng Bắc nữa, quay trở về ngồi xuống bên gốc cây liễu, tiếp tục đánh đàn.
Nam Hướng Bắc không điều khiển cho Nam Cung Tòng Tâm rời khỏi mà đứng yên đó nhìn cô gái, rõ ràng đã đến giờ ngủ, nhưng cô vẫn cứ ngoan cố chống cằm nhìn màn hình, nhìn cô gái áo trắng đánh đàn ở trong ấy, tâm trí dần dần rời đi.
Không biết là trải qua bao lâu, khi Tô Mạc Lấp đeo đàn lên đi về phía cô, Nam Hướng Bắc rõ ràng cảm nhận được đối phương đã dừng bước.
Chợt nhận ra mình đứng đây nãy giờ chẳng có một chút ý nghĩa gì, lườm xuống vị trí hiển thị giờ dưới góc màn hình, Nam Hướng Bắc giật mình phát hiện giờ ngủ đã trôi qua gần nửa tiếng. Cũng có nghĩa là, cô đã nhìn Tô Mạc Lấp đánh đàn suốt nửa tiếng đồng hồ!
Cảm thấy ngại ngùng vì hành vi vớ vẩn của mình, Nam Hướng Bắc thấp thỏm chờ xem đối phương sẽ nói gì, ngờ đâu cô gái ấy lại đột nhiên tiêu biến, chắc là đã chuyển đi nơi khác rồi chăng?!
Cùng với lúc thở phù ra thì một cảm giác lạc lõng cũng tự nhiên len lỏi trong cô, Nam Hướng Bắc lắc lắc đầu tự cười mình. Tiếp đó, thoát khỏi trò chơi, tắt máy.
“Nam…. Hướng Bắc?” Máy bay đã chuẩn bị hạ cánh, vậy mà Nam Hướng Bắc lại ngồi thừ người ra, Tô Hướng Vãn cảm thấy mắc cười, bèn bước tới nhắc nhở cô hãy thắt lại dây an toàn, khi mở miệng Tô Hướng Vãn có một chút do dự, cuối cùng quyết định thay “Nam thượng úy” bằng hai chữ “Hướng Bắc”.
Nam Hướng Bắc quay về hiện thực từ hồi ức gặp gỡ Tô Mạc Lấp lần đầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Hướng Vãn đang mỉm cười nhìn mình, và… rất không phụ lòng đối phương, cô tiếp tục đỏ mặt, “Sao… sao thế?”
Khi gọi tên cô, Tô Hướng Vãn nghĩ thầm có khi nào người này lại đỏ mặt không, quả nhiên cô gái đang thả hồn ở đâu đó vừa nhìn thấy mình đã lại đỏ mặt, Tô Hướng Vãn cố nhịn cười nói: “Máy bay chuẩn bị hạ cánh, thắt lại dây an toàn nhé.” Thấy đối phương có vẻ như rất bối rối, hoặc giả là vì tay bị thương nên không tiện cử động? Tô Hướng Vãn không nghĩ nhiều hơn, khom xuống giúp cô.
Nam Hướng Bắc mặt đỏ tía tai, khoảng cách gần như vậy khiến trái tim cô không ngừng gia tốc, mãi đến khi Tô Hướng Vãn đã đứng dậy, gương mặt đỏ hồng của cô vẫn chưa thuyên giảm được chút nào.
Với thân phận một tiếp viên hàng không, Tô Hướng Vãn không tiện nán lại lâu, khẽ cười và nhìn Nam Hướng Bắc một cái, cô tiếp tục đi về trước nhắc nhở những hành khách khác thắt dây an toàn.
Máy bay hạ cánh an toàn, từng người một rời khỏi, không cảnh mặc thường phục cùng nhau áp giải người đàn ông có mưu đồ cướp máy bay, Nam Hướng Bắc đứng dậy nhìn quanh, không nhìn thấy hình bóng Tô Hướng Vãn đâu, trong lòng có hơi hụt hẫng, tay phải thọc vào túi sờ lên chiếc móc khóa màn thầu, bất giác thở dài, lắc đầu rồi cũng xách ba lô lên rời khỏi máy bay.
Vì lý do công việc, Tô Hướng Vãn không thể không rời khỏi ngay khi máy bay vừa đáp xuống, chờ khi quay trở lại thì hành khách sớm đã đi cả rồi. Không nhìn thấy Nam Hướng Bắc, cô hơi chau mày, song lại khẽ lắc đầu rồi cùng những đồng nghiệp khác rời khỏi.
Nam Hướng Bắc vừa mở cửa vào nhà đã ngửi thấy hương thơm phức của thức ăn, tạm gác tâm trạng buồn bã vì không thể nhìn thấy Tô Hướng Vãn trước khi rời khỏi, Nam Hướng Bắc gọi lớn: “Ba đâu rồi, con về rồi đây!”
Mặc trên người áo sơ mi ca rô và quần jean dài, chân đi dép kẹp, thêm vào chiếc tạp dề rất không hợp với phong cách, Nam Cực nghe thấy tiếng gọi liền đi ra khỏi bếp, tay cầm vá múc canh, mắt thì lật lên: “Về thì về, hét to vậy để làm gì?”
“Hihi, vì ngửi được mùi thơm của thức ăn đó!” Vứt ba lô ra ghế sô pha, Nam Hướng Bắc chạy ùa đến ôm lấy ba của mình, Nam Cực vội đẩy cô ra: “Tránh ra chỗ khác, trên người ông đây toàn là khói dầu, ôm gì mà ôm.”
“Hầy, đừng vậy mà ba của con.” Nam Hướng Bắc cười hì hì, tiếp đó lại nghiêng đầu hỏi, “Chẳng phải ba rất nhớ con sao?”
“Cút xéo!” Nam Cực lườm cô một cái rồi lại cầm vá quay trở vào bếp, vừa đi vừa nói: “Nhóc con, da mặt càng ngày càng dày rồi.”
Cười ha hả, Nam Hướng Bắc bước tới đứng trước cửa nhà bếp, nhất thời xuất thần vì hình ảnh tất bật của ba mình.
Một lúc sau, cô chợt thở dài, “Ba nè, gần đây có liên lạc với mẹ không?”
Động tác trên tay như khựng lại, tiếp đó liền cầm muỗng lên thử hương vị của canh, hơi lạt, cho thêm ít muối vào, Nam Cực đáp: “Mấy hôm trước con nói chuẩn bị về, ba có gọi cho mẹ con…. nhưng mà gần đây bà ấy rất bận, chắc sẽ không về kịp.”
“Ồ….” Gật gật đầu, Nam Hướng Bắc không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng của ba, trong lòng thầm thở dài, giây lát sau lại nói: “Con về phòng trước nha, khi nào ăn cơm thì gọi con nhé.”
“Cút đi.” Nam Cực vẫn không quay đầu lại.
Quay ra sảnh xách ba lô đi về phòng, thần tình trên mặt không còn