‘Trước nay chỉ có đại sư tỷ bảo vệ Tiểu Tòng Tâm thôi mà ~’, câu nói vẫn không ngừng văng vẳng trong đầu, Nam Hướng Bắc duy trì tư thế khom người, để mặc môi của Tô Hướng Vãn dán vào môi của mình.
Chau mày không vừa ý, bàn tay quấn trên cổ càng siết chặt hơn, đầu lưỡi mềm mại chạm vào bờ môi của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn mở đôi mắt mơ màng nhìn lấy đối phương, mạnh tay kéo luôn người ấy nằm xuống, bản thân thì nằm bò trên ấy, tiếp tục nói: “Tiểu Tòng Tâm không ngoan chút nào hết, coi chừng chị tiếp tục trừng phạt em đấy.”
Nam Hướng Bắc cuối cùng cũng hồi thần lại, nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô lắp ba lắp bắp nói: “Hướng… Hướng Vãn, cô… cô uống say rồi….”
Chống tay lên để trống ra một khoảng cách, Tô Hướng Vãn cong môi, đôi mắt như bắn ra những sợi tơ bấu víu lấy Nam Hướng Bắc, bàn tay từ từ xoa lên gương mặt của đối phương, rất lâu sau, cô chợt cười khẽ, rồi nhắm mắt lại, nằm êm ái trong vòng tay người ấy, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
“Hướng… Hướng Vãn?” Gương mặt thanh tú nọ đã đỏ như quả táo chín, thấp thoáng như giây tiếp theo là có thể nhỏ ra máu, nhìn người phụ nữ nằm lặng thinh trên người mình, Nam Hướng Bắc khẽ gọi, song con người ấy dường như đã ngủ rất say, bờ môi hơi cong lên ấy khiến người ta cảm thấy cô đang mơ một giấc mơ đẹp.
“Hướng Vãn?” Lại gọi thêm tiếng nữa, tuy nhiên giọng điệu lần này dịu dàng hơn nhiều, Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, nhìn chăm chăm vào gương mặt của Tô Hướng Vãn, mà cái phản hồi lại cho cô, chỉ có hơi thở điều hòa của đối phương.
“Phù….” Thoáng chốc như nhẹ hơn ngàn cân, Nam Hướng Bắc thả lỏng toàn thân, giây tiếp theo mặt của cô lại đỏ lên, bởi vì… Tô Hướng Vãn đang nằm trên người cô, và chỗ đầy đặn ấy, cũng tình cờ đang áp sát…
‘Tiểu Tòng Tâm không ngoan chút nào hết, coi chừng chị tiếp tục trừng phạt em đấy.’ Câu nói ban nãy đột nhiên vụt về, Nam Hướng Bắc chợt sững người, vài giây sau, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, cô không dám tin tưởng mà nhìn vào Tô Hướng Vãn, sau đó, rất cẩn thẩn mà đưa tay xoa lên gương mặt ấy, trong lòng chỉ có bất ngờ và không xác định.
Đại sư tỷ gọi cô là Tòng Tâm rồi mới hôn cô, phải chăng đại sư tỷ cũng thích Nam Cung Tòng Tâm?
Đại sư tỷ gọi cô là Tòng Tâm, có phải là, đại sư tỷ đã biết Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Tòng Tâm?
Câu hỏi trước cô có thể xác định, vì vậy cô bất ngờ, câu hỏi sau cô không rõ, vì vậy mới không xác định… hoặc giả đại sư tỷ chỉ là uống say, nên mới tưởng cô là Nam Cung Tòng Tâm chăng?
Cứ thế duy trì tư thế nằm xoải dài cho Tô Hướng Vãn gối trên người mình, dẫu cho không mấy thoải mái, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn cười khờ, bởi vì cô có thể lẳng lặng ngắm nhìn Tô Hướng Vãn say giấc.
Hóa ra đại sư tỷ cũng thích mình.
Nghĩ đến đây thì nụ hôn bất ngờ lúc nãy cũng cùng lúc lẻn vào ký ức, Nam Hướng Bắc hơi hối hận vì biểu hiện ngớ ngẩn của mình lúc nãy, vì sao chỉ lo ngạc nhiên mà không đáp lại nụ hôn ấy, thế là, cô từ từ ngẩng đầu lên, tìm đến bờ môi của Tô Hướng Vãn, hồi tưởng lại động tác chủ động hôn mình của đại sư tỷ lúc nãy, rồi học theo mà đặt môi của mình lên đó, dịu dàng đưa đầu lưỡi chạm vào cánh môi mềm mại.
Điện thoại reo lên đúng ngay lúc này, con người đang “ăn trộm” hoảng hồn, vội vàng lấy điện thoại ra, rất chột dạ mà nhìn sang người đẹp đang ngủ, thấy đối phương không có phản ứng gì, cô mới bắt máy.
“Con đang ở đâu?” Ngồi trên ghế da, gương mặt của Bắc Đường Lạc Anh rất lạnh, vì vậy mà giọng nói cũng không ấm áp, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Á…” Khẽ kêu lên một tiếng, Nam Hướng Bắc cảm nhận được rõ rệt cơn giận của mẹ, cô có hơi khẩn trương, nhưng lại thấy khó xử, đành hạ thấp giọng đáp: “Mẹ, đêm nay làm phiền mẹ chăm sóc Tiểu Tích giúp con, con…. tối nay con không về…”
“Sao?” Đôi mày liễu nhướng lên, Bắc Đường Lạc Anh siết chặt điện thoại trong tay, bất chợt cười lạnh, “Con dám nói những lời như vậy sao?”
“Dạ không…” Nước da lúc nãy còn có chút hồng hào tức thì trắng bệch, Nam Hướng Bắc giải thích: “Hướng Vãn bị kẻ xấu chuốc rượu, con… con thấy không tiện nên tạm thời đưa cô ấy về phòng khách sạn.”
“Vậy sao?” Bắc Đường Lạc Anh nghe lời giải thích gấp gáp từ con gái, mím môi suy nghĩ gì đó mới nói: “Vậy mẹ đưa Tiểu Tích về nhà, tự con hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”
Nói xong không chờ nghe câu trả lời của Nam Hướng Bắc thì bà đã cúp máy, sau đó đi vào phòng gọi Tô Vi Tích dậy, đưa nó về nhà mình.
Bị mẹ ngắt máy, Nam Hướng Bắc há miệng hoang mang, nhưng khi nhìn sang Tô Hướng Vãn, cô cắn môi, tắt nguồn điện thoại để nó qua một bên.
Thôi thì tạm thời…. để mẹ giận vậy, đêm nay, cô muốn ở bên đại sư tỷ của cô, chỉ vậy thôi.
Một lần nữa nhỏm dậy hôn nhẹ lên trán và gò má của Tô Hướng Vãn, từ từ dời xuống bờ môi, ánh mắt của Nam Hướng Bắc toàn là dịu dàng, bàn tay khẽ khàng ôm lấy eo của Tô Hướng Vãn, cô nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ dưới ánh đèn mập mờ.
Nửa đêm khi tỉnh lại vì khát, Tô Hướng Vãn có hơi bất ngờ vì khung cảnh xa lạ, song giây tiếp theo cô liền nhận ra mình đang nằm trên người Nam Hướng Bắc, tiếp đó, những hình ảnh trước khi say giấc còn tồn đọng lại trong đầu từ từ hiện lên, cô bất giác bật cười, véo nhẹ vào mặt của người đang ngủ, sau đó đứng dậy uống nước.
Trước đây khi không ngủ được, cô đều sẽ uống một ít rượu đỏ, nhờ vậy mà tửu lượng của cô cũng không tệ, chỉ là về sau khi quen biết Nam Cung Tòng Tâm, thói quen uống rượu trước khi ngủ của cô mới ngày một ít đi. Mỗi khi gặp chuyện phiền não, chỉ cần nhìn thấy Tòng Tâm mặc trang phục trắng tinh thắt lưng đeo sáo, nhìn những biểu tượng khờ khạo mà Tòng Tâm gửi sang, tâm trạng của cô sẽ tự nhiên vui lên.
Song nếu hỏi cô bắt đầu thay đổi từ khi nào, cô thật sự không còn nhớ nữa.
Ngồi bên giường, Tô Hướng Vãn không cầm được lòng mà véo mặt Nam Hướng Bắc lần nữa, nhìn cô gái chau mày lại vì bị quấy nhiễu trong lúc ngủ,