Thấy Mặc Tề Dịch bênh vực Vô Ưu, lòng Lý Tinh Tinh đầy phẫn nộ, nghiến răng siết tay không nói gì thêm.
Hoàng thượng và Vô tướng quân từ xa thấy Vô Ưu khóc cũng lại gần hỏi han.
- Ưu Nhi, con làm sao vậy? Sao con lại khóc?
- Con...
- Nàng ấy chỉ là bị hoảng sợ thôi, bây giờ không sao rồi, Vô tướng quân có thể yên tâm rồi.
- Không sao thì tốt.
- Được, chúng ta vào chỗ ngồi thôi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.
- Được được.
Vì là cháu nuôi của hoàng thượng, vị trí cô được đặt cách ngồi cạnh công chúa Anh Ninh, Lý Tinh Tinh ngồi sau cạnh cô.
Anh Ninh thấy khóe mắt cô đỏ thì lo lắng hỏi.
- Vô Ưu tỷ tỷ, sao tỷ khóc vậy?
- Hả?
- Mắt tỷ đỏ hết rồi..
- Không sao, chỉ là gặp phải một con cún dữ thôi.
- Hừ, là ai nuôi chó mà không biết dạy thế, lại dọa tỷ khóc thành thế này, đáng trách tội mà.
Nhìn thấy Anh Ninh dỗi hờn vì câu chuyện của mình, cô không nhịn được mà phát.
ra tiếng cười nhỏ
- Không sao đâu, ta vẫn ổn.
Lý Tinh Tinh ngồi bên cạnh nghe mình bị mắng xéo trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng rồi chẳng làm được gì, bởi người kia là Anh Ninh công chúa, là vàng ngọc của hoàng thượng là bảo bối của hoàng tộc.
Làm sao nàng ta dám đụng vào chứ, đành ôm cục tức nuốt xuống.
Bữa tiệc đang diễn ra trong sự nhộn nhịp và vui vẻ.
Con trai của Hầu đại nhân _ Hầu Chí Viễn tiến lên phía trước, hắn kính cẩn hành lễ trước đại điện, lời nói như cố tình muốn lôi kéo sự chú ý, nhấn nhá từng chữ.
- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có một chuyện muốn xin người làm chủ.
- Hửm? Là chuyện gì mà phải lựa ngay lúc trẫm vui mà nói.
- Hoàng thượng,đây cũng là một chuyện vui
- Hử? Nói thử xem
- Thần muốn xin một thánh chỉ ban hôn.
- Ồ?
- Thần thích nàng ấy rất nhiều, mong hoàng thượng thành toàn.
- Haha, được, nhưng người đó là ai?
- Bẩm hoàng thượng, người đó là...
Hầu Chí Viễn ngập ngừng muốn nói lại không nói.
Vẻ mặt hoàng thượng trở nên nghiêm nghị.
- Ngươi cứ nói
- Hồi bẩm hoàng thượng, người đó là Vô Ưu, đại tiểu thư phủ Vô tướng quân.
- Cái gì!!!
- Mong hoàng thượng thành toàn.
Nghe thấy tên mình trong cuộc trò chuyện, Vô Ưu từ từ buông chén trà đang nhấp dở xuống bàn, cô đứng dậy đến trước mặt hoàng thượng
- Bẩm hoàng thượng, thần nữ xin được từ chối chuyện ban hôn.
Câu nói của Vô Ưu như sét đánh thẳng vào đầu Hầu Chí Viễn.
Hắn nhìn cô, không nói được gì, cô vậy mà lại từ chối hắn trước mặt bao nhiêu người.
Thấy Hầu Chí Viễn nhìn mình đầy ý "tốt", Vô Ưu quay sang nhìn hắn một cách điềm tĩnh, cách cô bình tĩnh khiến hắn càng thêm khó xử
- Nàng...
- Ta làm sao?
- Ta thích nàng vậy mà nàng lại...
- Hầu công tử, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng là lần đầu tiên nói chuyện, dám hỏi ngài thích ta ở chỗ nào?
- Ta...nàng...
Hầu Chí Viễn ấp úng không nói nên lời.
Thấy vậy, Vô Ưu lại nói tiếp
- Cứ cho là ngài thích ta đi, nhưng ta chỉ có thể nói cảm ơn vì tình cảm mà ngài dành cho ta, và xin lỗi vì ta