Sáng hôm sau, Mặc Tề Dịch tỉnh dậy đã lập tức qua phòng tìm cô.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra...thứ đập vào mắt chàng là căn phòng vắng lặng không một bóng người, nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng cô đâu.
Tâm trí lúc này đã bấn loạn.
Mặc Tề Dịch vội vàng đi hết khắp nơi trong phủ nhưng bóng dáng cô thì chẳng thấy đâu.
Lúc này, trong lòng chàng càng thêm lo sợ hơn nữa.
Lập tức quay chân lao ra khỏi cửa nhưng lại bị hạ nhân ngăn lại.
Chân chàng cần được nghỉ ngơi, nó đã ròng rã suốt cả tháng không được chữa trị rồi.
Nếu bây giờ không nghỉ ngơi thì chắc chắn sẽ lại đau lại như trước.
Nhưng lúc này trong đầu Mặc Tề Dịch nào để ý những lời người khác nói đâu, bây giờ trong lòng chàng chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ là phải tìm bằng được cô.
Chàng lao ra đến cửa thì chân kiệt sức mà ngã khụy xuống.
Đám hạ nhân vội vàng chạy đến đỡ nhưng bị chàng hất ra tất.
Cùng lúc đó, Vô Ưu từ bên ngoài trở về thấy Mặc Tề Dịch ngồi dưới đất thì vội vàng chạy lại đỡ chàng nhưng cũng bị hất ra.
- Tề Dịch!
- Cút ra!
- Á!
Cái hất mạnh làm Vô Ưu không tự chủ được mà suýt ngã.
- Tiểu thư! Cẩn thận!
Mặc Tề Dịch bấy giờ mới nghe rõ tiếng cô.
Quay lại nhìn thấy cô đứng trước mặt, ánh mắt từ u ám bỗng trở nên lấp lánh.
Như một đứa trẻ vừa tìm được người thân sau khi đã quá thất vọng vậy.
Vội vàng đứng dậy mà ôm chặt lấy cô, cái ôm chặt đến nghẹt thở.
Vô Ưu nhẹ nhàng vỗ về chàng.
- Tề Dịch, chàng sao vậy?
- Vô Ưu, nàng đã đi đâu vậy?
- Ta ra ngoài mua ít đồ, sao vậy?
- Sao nàng không đợi ta đi cùng?
- Chàng đã rất mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi.
- Ta...
- Sao chàng lại ra đây? Còn ngã ở thềm nữa?
- Ta đã đi tìm nàng khắp nơi nhưng không tìm được.
Ta cứ tưởng...
- Ngốc ạ, ta đã về đây với chàng rồi thì còn có thể đi đâu đây?
- Ta sợ lại mất đi nàng thêm lần nữa...
- Được rồi được rồi, đi vào thôi, ta nấu bữa sáng cho chàng nhé!
- Được.
Cô dìu Mặc Tề Dịch vào trong.
Nấu một bát canh ấm cho Mặc Tề Dịch bồi bổ lại sức.
Cô nhớ lại cảnh lúc sáng nay, thấy Mặc Tề Dịch vì mình mà trở nên như vậy, trong lòng có chút tội lỗi.
Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, Mặc Tề Dịch nghi hoặc hỏi cô.
- Mặt ta có gì sao?
- Hả?
- Sao lại nhìn ta chằm chằm?
- Mặc Tề Dịch!
- Hử?
- Ta hứa với chàng, ta sẽ không rời đi mà không nói lời nào nữa .
- ...
- Tin ta, được không?
- Ngốc, ta lúc nào cũng tin nàng.
- Được.
Sau đó, Mặc Tề Dịch đưa cô trở về phủ tướng quân.
Bước vào căn nhà rời đi đã lâu, cô ngắm nhìn một lượt cảnh vật xung quanh.
Mới mấy tháng mà cảnh vật thay đổi nhiều quá.
Khu vườn vốn rất nhộn nhịp hôm nay cũng vắng lặng.
Cô cùng Mặc Tề Dịch đi vào trong.
Y Nhi cùng A Vệ đi theo phía sau.
- Mọi người ơi, tiểu thư về rồi nè!
Y Nhi lớn tiếng thông báo cho mọi người.
Nghe tin cô về, mọi người ùa ra vui mừng.
Các tỳ nữ nhìn thấy cô thì chạy lại ôm cô mà nức nở.
Lúc trước cô luôn luôn giúp đỡ họ nên ai cũng rất quý mến cô.
Mối quan hệ giữa cô và tỳ nữ không chỉ là chủ tử