Nhà trai đã đến trước cửa, tất cả mọi người vào vị trí.
Thế nhưng trước cửa phủ lại có rất nhiều cô dâu đang đứng đợi kiệu hoa, còn cánh cổng thì đóng chặt lại.
Thấy cảnh trước mắt, cả hoàng thượng và dàn rước dâu đều rất kinh ngạc.
Duy chỉ có Mặc Tề Dịch là cười nhẹ, vì chàng biết trò này chỉ có thể là do tổ tông mình bày ra mà thôi.
Sắc mặt hoàng thượng trở nên nghiêm nghị.
- Đây là ý gì?
- Hồi hoàng thượng, đây là chủ ý của Vô Ưu nhà thần.
- Hử?!?
- Con bé nói, nếu Tam vương gia có thể tìm ra được tân nương của mình trong những tân nương đằng kia thì hôm nay hôn lễ của hai người sẽ được cử hành như lẽ thường.
- Còn nếu không?
- Nếu không đúng thì Tam vương gia hãy rước tân nương mà mình đã chọn về nhà.
- Cái gì?
- Được.
Mặc Tề Dịch ngắt lời hoàng thượng, bước xuống bạch mã, từng bước đi đến chỗ các tân nương.
Hời hợt.
Do thám.
Tỉ mỉ.
Khẳng định.
Mặc Tề Dịch quay sang kính lễ với "cha vợ" .
- Bá phụ, ở đây không có người con muốn đón, phải chăng còn tân nương nào khác không?
- Hử? Sao lại như thế?
Hoàng thượng lại được nhận thêm một phen sửng sốt.
Không có tân nương muốn đón? Vậy Vô Ưu ở đâu? Người dân xung quanh vây lại xem cũng bắt đầu xì xào, tò mò về tân nương thật ở đâu.
Có người đoán là ở trong số người kia, có người cho rằng tân nương đã chạy mất rồi.
Nhưng Mặc Tề Dịch vẫn bình tĩnh chờ đợi câu trả lời cho thắc mắc của mình.
Vô Thụy Trí nghe thế thì cười đắc ý.
- Hahaaa, khá lắm, khá lắm.
- ...
- Nào, mở cửa, đón dâu.
- Đa tạ thúc phụ.
Cánh cửa từ từ mở ra, phía sau đó là một cô nương xinh đẹp đang khoác lên mình bộ hỷ phục lộng lấy, kiêu sa.
Thoáng thấy bóng hình quen thuộc, Mặc Tề Dịch mỉm cười bước vào tận tay dìu tân nương của mình lên kiệu hoa.
Mọi người bên ngoài vẫn hồi hộp, tò mò về tân nương hôm nay như thế nào.
Đầy những lời bàn tán cùng những lời tán dương về tình yêu của hai người.
Câu chuyện vị vương gia bỏ việc tranh chấp hoàng vị để đi tìm người mình yêu đã lan rộng khắp cả đất nước Mặc quốc.
- Khởi kiệu !
Tiếng của bà mai vang lên, theo đó là tiếng kèn tiếng trống rộn ràng rước dâu về Vương phủ.
Tân nương trong kiệu kiêu sa, tân lang cưỡi ngựa khí phách.
Mọi người trên đường đều ùa ra chúc phúc và ngắm nhìn tình yêu nở hoa của hai người.
Đến Vương phủ...
- Tân nương đến !
Kiệu hoa hạ xuống, Mặc Tề Dịch bước tới vén màn kiệu lên.
- Vô Ưu, đến rồi, ta dìu nàng.
Cô đặt tay mình lên tay Mặc Tề Dịch, khẽ cúi đầu bước ra ngoài.
Chiếc khăn trùm đầu bằng ren hoa làm lộ ra vẻ đẹp kiêu kì của cô.
Mọi người được tận mắt chiêm ngưỡng nhan sắc của Vương phi, ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ với vẻ đẹp đó.
Thoáng ngây thơ nhưng cũng có