Trở về phòng nghỉ ngơi, tùy ý tùy hứng nằm thoải mái dễ chịu trong chăn, cố gắng khống chế bản thân không đi ăn lang yêu, nước bọt khóe miệng ướt nhẹp gối cũng không có chú ý đến.Ăn con mồi là thói quen tốt, ở tự nhiên mà lãng phí đồ ăn là hành động đáng xấu hổ.Tuy là không nhất định sẽ có bao nhiêu tu vi tăng lên nhưng chính là muốn ăn, đáng tiếc thể xác sói đã bị Sở Triết lấy đi, nói là đem bán lấy tiền để làm chi phí chi tiêu trên đường."Keo kiệt, keo kiệt chết, đáng tiếc thịt sói."Sau khi nằm lỳ ở trên giường nhàm chán thì một tay kề sát mặt đất, lợi dụng phần bụng bộ ngực và bàn tay cảm thụ mặt đất chấn động, nghe lén ngoài cửa Sở Triết, Từ Linh và Dương Mộc nói cái gì, lỗ tai chỉ là vật trang trí, Bạch Vũ Quân am hiểu nhất chính là lợi dụng cảm giác chấn động nhận biết âm thanh, đây chính là tuyệt chiêu loài rắn.Nói một cách khác coi như trốn bên trong mật thất cũng tránh không khỏi Bạch Vũ Quân thám thính và tìm kiếm.Bên ngoài trong sân, Sở Triết đang dạy sư đệ sư muội."Biểu hiện đêm nay của hai người các ngươi rất thất bại, nhất là Từ Linh, nếu như không phải ta che giấu khí tức các ngươi thì lang yêu sẽ hoàn toàn không tiến vào cái bẫy, lúc chiến đấu không biết tiết kiệm linh lực tùy ý tiêu xài, ngươi cũng biết nếu trong một trận đấu linh lực ngươi khô kiệt mà đối phương vẫn còn sức thì người phải chết chính là ngươi không phải nghi ngờ!"Từ Linh cúi đầu không nói một lời, tay nhỏ không ngừng chà xát góc áo, thỉnh thoảng giương mắt vụng trộm nhìn Sở Triết."Dương Mộc, còn có thể."Vốn cho rằng có thể được khen ngợi Dương Mộc há to miệng muốn phản bác, sau khi suy tư bất đắc dĩ từ bỏ." Kinh nghiệm đánh nhau không đủ ta có thể hiểu, nhưng mà biết rõ đối phương am hiểu cận chiến vậy tại sao còn tiến lên? Học nhiều pháp thuật trong môn phái như vậy chẳng lẽ đều uổng công?""Nếu như không phải Vũ Quân thuận lợi đánh lén thì với thân thủ hai người các ngươi căn bản ngăn không được lang yêu chạy trốn, bình thường không có việc gì nhớ thỉnh giáo Vũ Quân làm sao chém giết, khi nàng biết có kẻ địch thì chuyện đầu tiên làm chính là ẩn giấu thân hình tìm cơ hội, mượn nhờ mùi thơm cây hoa quế che giấu tung tích, kiên nhẫn tìm cơ hội một kích tất trúng sau đó nhanh chóng lùi về phía sau phòng ngừa kẻ địch phản công trước khi chết, tu vi và công pháp của nàng không lợi hại như hai người các ngươi nhưng có thể làm được những gì các ngươi không làm được, về sau học tập nhiều một chút."Từ Linh cúi đầu bĩu môi thì thầm, rất không hài lòng với việc Sở Triết mở miệng một tiếng Vũ Quân."Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi đường."Bên ngoài dần dần yên tĩnh, Bạch Vũ Quân thu bàn tay trở mình để cho mình nằm thoải mái hơn, loại chuyện chém giết tranh đấu này ở Thập Vạn Đại Sơn ngày ngày đều có, không có gì đặc biệt..
.
.Sáng sớm.Ba người một rắn tính tiền rời khỏi nhà trọ, nhàn nhã đi đường ra khỏi cửa thành.Sau khi quý tộc Đồng Lưu thành Trương thiếu gia biết tối hôm qua có một con lang yêu chết ở nhà trọ Tụ Phúc thì sợ tới mức trốn đi, sợ những người kia tìm hiểu nguồn gốc tìm đến mình mắt đưa mày lại là đồng bọn với yêu quái, trốn rất lâu không thấy bất kỳ tình huống kỳ lại nào mới thở phào cảm thấy quan trọng nhất là bớt giao du với bên ngoài lắc lư trước mặt người, ngay sau đó, Đồng Lưu thành hiếm thấy mấy ngày an bình.Mấy người Bạch Vũ Quân thật sự không nghĩ tới lãng phí quá nhiều thời gian ở Đồng Lưu, hoàn toàn không cần thiết.Cổ đạo mênh mông cỏ thơm um tùm, đường xá ung dung ngược lại cũng dễ chịu.Thế giới này rất lớn, tuy địa danh có hơi tương đồng với trái đất nhưng lại hoàn toàn khác biệt, sông lớn biển hồ không có bất kỳ chỗ nào giống nhau, một đường đi lại ngược lại cũng không cảm thấy nhàm chán, cổ nhân không có tâm tư đi bộ du lịch, Bạch Vũ Quân thích từ từ đi đường, dù sao trong thời gian ngắn cũng không chết được, đi đường nhanh làm cái gì, có trời mới biết bản thân có thể sống mấy trăm năm hay mấy ngàn năm, theo trước mắt mà thấy sống thêm mấy trăm năm không áp lực chút nào, đã như vậy còn nhanh làm gì.Mỗi ngày đi trên đường vẫn học nói y y a a như cũ, trải qua lặp đi lặp lại rèn luyện cổ họng đã dần dần thích ứng nói ra được câu liền mạch, thỉnh thoảng mới có thể bỗng nhiên bị kẹt biến thành cà lăm.Trên đường nhàm chán, Bạch Vũ Quân mua một cây sáo trúc mỗi ngày chăm học khổ luyện.Sở Triết âm thầm gật đầu, cảm thấy Bạch Vũ Quân tương đối phù hợp luyện tập thanh nhạc, không đợi suy nghĩ hạ xuống, bên kia, Bạch Vũ Quân bởi vì thổi không được khúc nhạc mà tức giận ném vỡ cây sáo trúc lên trên tảng đá.Sở Triết im lặng.
.
.Ngày nào đó, đi tới núi Thạch Hồ."Đại sư huynh, tại sao nơi này lại tên Thạch Hồ Sơn? Hồ chính là hồ núi chính