Trên đời đáng sợ không chỉ có là yêu ma, lòng người có đôi khi còn đáng sợ hơn yêu ma.Trên đường về lúc đi ngang qua thôn nào đó, quan sai cưỡng ép lấy lương thực trong nhà nông dân gọi là thuế lương thực, ông già quỳ xuống đất buồn khóc, đứa bé sợi tóc khô vàng kinh hoàng trốn ở sau lưng nhìn chằm chằm lương thực.
.
.Trưng thu đinh, thôn nghèo không thấy thanh niên trai tráng, trưng thu lương thực, phụ nữ trẻ em có vẻ mặt xanh xao, thôn xóm to như vậy không nghe thấy gà gáy cũng chẳng thấy trâu cày.Tay già của ông lão tràn đầy vết chai dày bắt lấy túi lương thực không muốn buông, bé gái oa oa khóc lớn, quan sai giơ cao roi da hung ác đánh, nhất thời phía sau lưng áo vải thô rách một vết máu đỏ bừng, đứa trẻ đau lòng gia gia nhào tới dùng thân thể nho nhỏ của mình ngăn cản roi da, thôn dân nhao nhao tiến lên cầu xin, con trai ông cụ già trưng thu đinh ba năm chưa về, con dâu cực khổ đi sớm, chút lương thực là lương thự để ông cháu họ sống.Từ Linh muốn ra tay bị Dương Mộc ngăn lại, bọn họ thân là đệ tử Thuần Dương phải tránh lôi kéo nghi ngại lòng người, bớt va chạm xung đột với thế tục hoàng quyền, Bạch Vũ Quân không có chú ý nhiều đến như vậy.Ngựa hí lên đứng thẳng người.Một đám quan sai sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, nhìn thấy ngồi ở trên ngựa hai là tu sĩ Thuần Dương cũng thấy rõ hù dọa mình chính là một nữ hài trẻ tuổi."Miễn thuế lương thực bọn họ đi." Bạch Vũ Quân từ tốn nói.Vốn chuyện này không liên quan lắm đến rắn, nhưng mà chỉ thấy ngứa mắt quá mà thôi."Tiên Nhân? Chúng ta dựa theo luật lệ thu thuế, thu không được quan lão gia sẽ phạt chúng ta, xin Tiên Nhân thứ lỗi." Một tên tiểu lại(1) nào đó trong đám sai dịch trả lời.(1) chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến.Tiểu lại dám trực tiếp phản bác Bạch Vũ Quân này thoạt nhìn cũng không kỳ lạ gì với hành động của tu sĩ Thuần Dương Cung, thế nhân đều biết tu sĩ Thuần Dương một lòng tu hành không hỏi thế sự, chỉ cần không tu tà thuật không làm ác thì sẽ không quan tâm nhiều, vì danh dự coi như ngươi thỉnh thoảng đụng chạm vài câu cũng không có việc gì, không giống những tu sĩ tông môn khác một lời không hợp thì sẽ giết người, nói trắng ra đều là thói quen.Bạch Vũ Quân tò mò nhìn chằm chằm tiểu lại kia, phát hiện tiểu lại chẳng những không sợ ngược lại còn dùng ánh mắt mê đắm nhìn lung tung."Hai lựa chọn, thứ nhất, ta giết các ngươi, thứ hai, cút ngay lập tức."Đám quan sai sững sờ, bỗng nhiên nhớ tới tu sĩ giết người không cần đền mạng, phản ứng lại lập tức lảo đảo chạy trốn, Bạch Vũ Quân bĩu môi, xem ra vẫn là quy luật rừng rậm tương đối hữu dụng.Dân chúng nhao nhao tiến lên cảm ơn, Bạch Vũ Quân cũng không nói chuyện thúc ngựa trực tiếp rời đi.Nhìn nhìn Dương Mộc và Từ Linh có chút do dự."Về sau có người nói đến chuyện ngày hôm nay, cứ nói là ta làm."Dừng một chút còn nói một câu." Yêu ma chân chính không phải bề ngoài, mà là nội tâm."Bạch Vũ Quân biết rõ lịch sử, người thật sự bị yêu ma hại chết đếm chỉ mấy người, trái lại, nhân loại hãm hại đến cái gọi là tranh bá thiên hạ tạo thành trăm vạn ngàn vạn tử vong thậm chí cả diệt tộc, yêu ma trong lòng người còn đáng sợ hơn tinh quái rất nhiều.Có điều, những điều này cũng không liên quan gì đến rắn, là chuyện của nhân loại.Ban đêm trở lại trụ sở, đám người đại sư huynh ra ngoài hàng yêu trừ ma còn chưa có trở lại, Từ Linh ngáp một cái trở về phòng ngủ, Dương Mộc hoàn toàn như trước đây nắm chặt thời gian tu luyện.Có đôi khi Bạch Vũ Quân cảm thấy Từ Linh nhất định là kỳ tài ngút trời, ngày ngày vừa lười vừa ngốc tu vi lại chẳng kém hơn Dương Mộc chăm chỉ là bao nhiêu.Bạch Vũ Quân là rắn không cần ngủ suốt ngày, ngồi một mình ở dưới đêm trăng hậu viện luyện tập thổi sáo, rất đáng tiếc, loại học đòi văn vẻ sống để am hiểu này khiến cho Bạch xà đi săn chém giết sắp phát điên, cầm cây sáo mạnh mẽ quăng vỡ.
.
.Tạch ~Trong phòng, Dương Mộc lắc đầu."Còn lại ba cái.".
.
.Ngày thứ hai, người ra ngoài vẫn chưa trở về.Sau khi hai người một rắn thương lượng cảm thấy nên đi dạo chơi bên trong Độ thành, mua chút đồ ăn vặt xem gánh xiếc một chút, nói đi là đi, sau khi nói với người coi miếu một tiếng thì lắc lư hạ sơn."Lê thơm ~ vừa ngon vừa ngọt lê thơm đây ~ ""Bánh nướng ~ vừa mới ra lò bánh nướng ~ ăn ngon vừa chữa bệnh ~ "Đương nhiên, loại trừ âm thanh nhàn nhã bên ngoài còn có tiếng ăn không no xen lẫn ở trong đó."Đại gia.
.
.
Cho chút tiền cơm đi.
.
."Độ Thành rất náo nhiệt, đội buôn lui tới nối liền không dứt, thương nghiệp bận rộn sáng tạo ra thành trì phồn hoa, vì không để bị người khác nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân và Từ Linh mua