Đất vàng mênh mông cát bụi che trời.Bóng người mơ hồ trên quan đạo càng ngày càng rõ ràng, đi đến gần mới nhìn rõ là nữ hài mặc đạo bào cõng rương sách, váy dài không nhiễm một hạt bụi, trên lưng còn mang theo hai vũ khí, đi trên đường giống như là một cái kệ hàng di động, vừa đi vừa lầm bầm."Sớm biết không mang theo thịt hun khói xuống núi rồi, khắp nơi đều có đồ ăn, dinh dưỡng phong phú mùi vị lại thơm."Nói xong, Bạch Vũ Quân duỗi ra tay ngọc mảnh khảnh ra bắt một nắm châu chấu, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai cũng không nhai nuốt vào bụng, nhớ năm đó khi còn nhỏ đã ăn không ít châu chấu, dinh dưỡng phong phú khiến Bạch Vũ Quân năm đó còn sống không bị chết đói, lúc vừa mới phá xác chẳng qua lớn chừng chiếc đũa cũng chỉ có thể ăn thứ đồ chơi kia, mùi vị châu chấu lưu lại một khoản nồng đậm trong tâm hồn thơ ấu.Thời tiết khô hạn, một cơn gió lớn thổi qua chính là bão cát, còn có châu chấu bay đầy trời.Ước lượng rương sách để bả vai thoải mái chút.Phía trước dưới cây có bóng người, Bạch Vũ Quân đi thẳng đến chỗ những người kia.
.
.Sau khi xuống núi tất cả đệ tử Thuần Dương thống nhất phân phối đến các nơi, Bạch Vũ Quân, Dương Mộc và Từ Linh đến một huyện, ngoài ra còn có mấy đệ tử Linh Hư chịu trách nhiệm điều trị chữa bệnh đi theo Từ Linh cùng hành động, Bạch Vũ Quân và Dương Mộc chịu trách nhiệm đối phó những tà ma thừa dịp thành loạn mà làm ác, toàn bộ khu vực đã được các trưởng lão cùng đệ tử cấp cao chải vuốt qua, chỉ có hai ba con tiểu quỷ quái lớn đều bị giết chết, quỷ quái tà vật sinh ra nhanh cỏ dại đốt không hết gió xuân thổi lại mọc chỉ có thể phân phối đệ tử trông giữ, mỗi người quản lý mấy cái thôn trấn ngược lại cũng không mệt.Đi tới dưới cây, thấy được một nhà ba người đang nằm dưới tàng cây, đống lửa nướng chuột.Kỳ quái là không đi diệt châu chấu cũng không ăn châu chấu, đến chuột rễ cỏ vỏ cây đều có thể ăn lại không ăn châu chấu, đối với mây đen đầy trời kia hoàn toàn làm như không thấy, trời hanh vật khô coi như sinh cây đuốc cũng có thể dùng khói hun châu chấu lại không nhúc nhích, Bạch Vũ Quân cảm thấy khó có thể hiểu được cái này, lãng phí đồ ăn là không đúng."Lão nhân gia, tại sao các ngươi không diệt châu chấu?"Đề nghị này không có tâm bệnh, trái đất hiện đại đối với châu chấu vậy mà nhìn thấy là diệt ngay, Thập Vạn Đại Sơn càng dùng miệng giải quyết vấn đề, đến nơi này lại thờ ơ.Vốn lão đầu kia nhìn thấy tiểu cô nương đạo sĩ đến còn rất vui, thậm chí chuẩn bị đứng lên định chào hỏi đạo cô, nhưng sau khi nghe lời nói Bạch Vũ Quân thì vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên rất tức giận, phảng phất như tiểu đạo cô trước mắt không hiểu chuyện nói ra tội ác tày trời gì đó vậy."Chớ có nói lung tung!"Bạch Vũ Quân sững sờ, người này sẽ không phải vì ăn được chuột thịt mà trở nên vui sướng đó chứ?"Châu chấu kia là Thiên Thần nương nương vung xuống! Tất cả đều là hoàng đế trong kinh thành hành vi không ngay thẳng lời nói bất kính với trời không nghe trung thần nên đã chọc giận trời xanh thả châu chấu ra! Làm sao xua đuổi?"Hả? Châu chấu và khô hạn làm sao lại dính líu liên quan đến hoàng đế kia? Nếu hắn có bản lãnh này còn muốn làm hoàng đế làm gì mà trực tiếp thành Tiên chẳng phải là tốt hơn sao?Lý do này làm cả rắn cũng không tốt.Đầu rắn xoay một cái, hậu tri hậu giác rõ ràng có người cố ý để lời đồn đối phó hoàng đế, ung dung mượn miệng mồm thiên hạ để trước hết khiến hoàng đế mất đi uy tín với mọi người, sau đó từ từ mưu toan, cái này gọi là có âm mưu rõ ràng, quang minh chính đại mà đâm đao.Nhìn lại lão đầu kia một chút, quần áo trên người mơ mơ hồ hồ nhìn ra được là trường bào thư sinh, được rồi, gặp phải lão học cứu, còn là cái loại lão học cứu(1) suốt ngày đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái sau đó lại tin tưởng trời giáng trừng phạt thế này.(1) Cách thường gọi của người đọc sách, cũng chỉ người cổ hủ nông cạn.Học cứu ở đây chỉ chế độ hoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hữu nho.Bạch Vũ Quân vậy mới không tin cái này là lão học cứu trà trộn dưới cây nói ra."Ai nói cho ngươi? Những người kể chuyện bên trong gánh hát?"Lão đầu mở trừng hai mắt."Nói bậy! Trương cử nhân và Mã viên ngoại đều nói như vậy, chính là cử nhân đó!"Nghe đến đó rõ ràng toàn bộ, đúng là có người muốn tạo phản, thật sự rất đau xót, lúc thiên tai nổi lên bốn phía dân chúng trôi dạt khắp nơi, mấy đại nhân vật đại anh hùng này không nghĩ pháp giải quyết thiên tai ngược lại ý định nhân dịp cầm vũ khí nổi dậy thuận theo