Buổi trưa vừa qua khỏi.Sau khi tỉnh dậy Bạch Vũ Quân nâng đầu rắn lên hướng về phía sau nhìn thân rắn của mình, sau khi lột xác chiều dài từ mười hai mét biến thành mười lăm mét, tăng thêm ba mét cũng tăng tu vi một cấp, hiện nay tương đương với Trúc cơ sơ kỳ nhân loại.Lăn lộn rất lâu mới biết cấp bậc tu luyện được phân nhiều loại, theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan và đủ loại đằng sau.Tinh quái mới vừa biến hình tương đương với Luyện Khí Kỳ nhân loại, đằng sau đại khái tương đồng, chỉ có điều mỗi một cấp chia làm sơ kỳ trung kỳ hậu kỳ cùng viên mãn.Nhân loại rất được lợi thế, tỷ như Từ Linh và Dương Mộc, mới mười sáu mười bảy tuổi cũng đã Trúc Cơ hậu kỳ, quả thực gian lận.Bạch Vũ Quân lăn lộn sáu mươi bảy mươi sáu tám mươi năm cũng mới tốn công leo đến Trúc Cơ Kỳ, càng về sau càng khó, không phải ngươi có thể hóa thành nhân loại cải biến thân thể liền có thể trở nên giống với người, dù sao bản thể mới thật sự là mình.Rơi xuống đất hóa thành hình người, nhặt lên da rắn cũ mới lột ra của mình chạy tới Thanh Hư Cung.Rời khỏi một năm Thanh Hư Cung vẫn như cũ, phảng phất dù cho đi qua ngàn năm vạn năm cũng sẽ không có cái gì khác nhau, trước tượng thần thơm mát mờ ảo thẳng tới trời xanh, tiếng chuông đồng êm tai tỉnh não.Kỳ quái là không nhìn thấy Vu Dung cũng không nhìn thấy Từ Linh và Dương Mộc, trong không khí.
.
.Chăm chú hít hà, làm sao nhiều rất nhiều mùi vị lạ lẫm? Mùi vị từ hậu viện bay tới, không biết xảy ra chuyện gì Bạch Vũ Quân đi đến cửa hậu viện im mồm tay dán vào ở trên tường rào nghe lén."Dương Mộc sư huynh tại sao không chịu ở bên ta chứ.
.
.
huu.
.
."Nghe được câu này đầu gối Bạch Vũ Quân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống đất, trong tường có nữ hài đang ai oán! Có tin động trời! Hình như là Dương Mộc đã làm gì chuyện thất đức trở mặt không nhận nợ nên dẫn đến tiểu thư nhà ai sinh oán hận, nhìn không ra băng sơn mặt còn có thể dính dáng đến mấy chuyện này.Tiếp tục nghe lén."Tu sĩ thì làm sao? Tu sĩ cũng không cần kết hôn sinh con ư? Hừ! Chờ ta cũng tu hành xem ngươi còn thế nào cự tuyệt ta không?!""Thật là, tu tiên có cái gì tốt, tháng ngày buồn khổ nhàm chán cũng không thành được thần tiên, vui vui sướng sướng không phải rất tốt sao, ít nhất cũng đã từng sống hạnh phúc."Bạch Vũ Quân khóe miệng co giật, nếu không phải cô nàng này vừa nghe xong chính là người cổ đại nói, không thì còn tưởng rằng là khách xuyên qua chứ.Nghe đi, nghe đi người ta tân tiến vào giác ngộ cùng với danh ngôn còn vượt qua thời kì, ít nhất đã từng sống hạnh phúc, câu nói này nói Bạch Vũ Quân cũng xấu hổ, tuổi trẻ phải thỏa đáng văn học nghệ thuật, hoặc cái loại không có chuyện gì cứnmở miệng ngậm miệng nói lý tưởng nói nhân sinh."Chờ ta về Trường An, nhất định phải khiến cho phụ hoàng đồng ý ta lên Hoa sơn tu luyện!"Bành một cái, Bạch Vũ Quân trán đâm vào trên tường, vừa mới bị hai chữ kia làm cho giật cái mình, cái gì? Phụ hoàng? Trong này chẳng lẽ lại là công chúa?Lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu thấy được Dương Mộc khóe miệng co giật đứng ở phía sau.Nhìn nhìn Bạch Vũ Quân đè bàn tay lên tường, biết rõ nàng nên Dương Mộc lập tức đoán ra đây là đang nghe lén, chỉ sợ vị bên trong kia đem tất cả mọi chuyện đều đổ ra còn đặt ở phía dưới ánh mặt trời phơi thêm một chút."Ha ha, ta về rồi đây." Bạch Vũ Quân xấu hổ cười cười.Mặt băng sơn Dương Mộc yên tĩnh năm giây."Tự mình trở về?""Đúng vậy, ta còn chạy tới đỉnh Liên Hoa lột da cũ xong mới trở về, Từ Linh và phong chủ đi đâu, thật là kỳ quái.""Ta phụng lệnh của sư phụ đi đón ngươi, chỉ thấy xích sắt.""Không nhìn thấy ngươi, thời gian đến ta liền kéo đứt xích sắt leo lên trên vách núi, vách núi rất cao, may mà khinh công ta có thể leo lên, suýt nữa bắt không được rơi xuống ngã chết rồi.""Leo lên?" Dương Mộc kinh ngạc."Đúng vậy đó."Đương nhiên là leo lên, không leo lên chẳng lẽ còn ở phía dưới sao."Nhưng.
.
.
Đáy cốc có một con đường nhỏ có thể lên núi?"".
.
.
Sao.
.
.Sao không nói sớm?"Bạch Vũ Quân trợn tròn mắt, sớm biết từ từ đi thì thật tốt biết bao không phải bò lên mệt gần chết, trước kia đi xuống là được phi kiếm dẫn đi, đưa đồ cũng là chân đạp phi kiếm bay lên bay xuống, ra là bọn họ lười chẳng muốn đi bậc thang.Dương Mộc dùng một loại ánh mắt nhìn Bạch Vũ Quân, ý kia rõ ràng chỉ có ba chữ, ngươi rất ngu.Kẹt kẹt ~Cửa tiểu viện đẩy ra từ bên trong, có một bé trai chín tuổi đi ra, nó mặc thân trường