Mùng một, ngày tốt.Toàn bộ xung quanh quảng trường Thái Cực đều là người, chỉ cần còn ở trên núi bất luận lớn tuổi nhỏ tất cả đều kết thúc bế quan vây xem xem náo nhiệt, mấy ngàn người đồng thời xuất hiện mà quảng trường Thái Cực vẫn trống trải như cũ, có thể thấy được nó rộng lớn đến cỡ nào.Vài ngày trước thống kê báo danh kết thúc, chia làm khu vực Luyện Khí kỳ cùng khu vực Trúc Cơ kỳ, còn Luận Kiếm Phong ở phía xa là sân bãi của Kim Đan kỳ.Chia ra thiết lập ba hạng nhất.Tỷ thí Luyện Khí Kỳ rất đơn giản sân thi đấu cũng rất nhỏ, đều là chút đệ tử nhập môn trẻ tuổi, rất nhiều đạo đồng tuổi nhỏ vây chung quanh líu ríu cổ vũ ủng hộ, ngược lại cũng vô cùng náo nhiệt.Sân đấu võ Trúc Cơ kỳ.Tỷ thí đã bắt đầu, đối thủ của Bạch Vũ Quân là một sư huynh Trúc Cơ sơ kỳ.Là tiểu tử dùng kiếm, có vẻ như là đệ tử Ngọc Hư nhất mạch, môn hạ chưởng môn Lý Tướng Ngôn, tao nhã đạm bạc như nước ngược lại là rất phù hợp đặc thù của Lý Tướng Ngôn, quân tử theo đuổi kiếm tính cách mộc mạc.Nếu như là đệ tử Kim Hư chỉ sợ với tính tình nóng nảy sớm đã vung vẩy trọng kiếm xông lên, Ngọc Hư nhất mạch thì lễ phép hơn nhiều."Ngọc Hư Lữ Nham, từng gặp Bạch sư muội."Đệ tử Ngọc Hư nho nhã lễ độ, Bạch Vũ Quân không nhận ra hắn nhưng hắn biết Bạch Vũ Quân, ai bảo trên núi chỉ có một con yêu xà hóa hình, muốn không nhận ra cũng khó."Thanh Hư Bạch Vũ Quân.""Mời."Vô số tỷ thí trong sân đồng thời tiến hành luận võ, Bạch Vũ Quân một thân trang phục màu trắng vung vẩy đuôi ngựa cầm trọng thước hung ác đập, đệ tử Ngọc Hư vốn cho rằng có thể dễ dàng chiến thắng không ngờ lại bị áp chế.Trong lúc nhất thời pháp thuật kiếm chiêu đặc sắc xuất hiện, đặc huấn và quan sát trước đó vài ngày rất thành công nên khiến sức chiến đấu của Bạch Vũ Quân được kích phát ra như hiện nay, chỉ thấy giữa sân bóng dáng nhỏ màu trắng vung vẩy trọng thước to lớn uy thế hừng hực, thân thể mảnh mai nắm giữ sức mạnh vô tận, khiến Lữ Nham không thể không cảm thán yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, chỉ sợ đây vẫn chỉ là một trong ưu điểm yêu thú.Một chiêu cuối cùng.Bạch Vũ Quân bỗng nhiên bạo phát trong nháy mắt xuất hiện phía trước Lữ Nham, trọng thước hạ xuống trong nháy mắt rút ra hoành đao phía sau lưng thân thể vặn người đâm vào xương sườn Lữ Nham.Xương sườn Lữ Nham đau đớn bay ra xa bốn mét, nhếch miệng nuốt vào một viên đan dược lại nho nhã lễ độ chắp tay thi lễ lạnh nhạt rời khỏi.Bạch Vũ Quân cảm thán đệ tử Lý Tướng Ngôn Ngọc Hư nhất mạch quả nhiên có phong phạm của chưởng môn.Bảng thông báo to lớn nơi xa lít nha lít nhít tên trong đó xuất hiện ba chữ Bạch Vũ Quân, chữ viết rất đẹp, công bố ra vì chính là để một đám đệ tử biết có ai thành công thăng cấp, đó là nét chữ của trưởng lão nào đó không làm việc đàng hoàng chỉ nghiên cứu thư pháp, có lẽ biết tu vi bản thân sẽ không tăng lên nữa cho nên tập trung toàn bộ thể xác tinh thần vào phương diện thư pháp, ở giới Tu Tiên lại lừng lẫy có tiếng.Mỗi lần sau khi tỷ thí có thời gian nửa ngày nghỉ ngơi, Bạch Vũ Quân trực tiếp tìm chỗ trống lân cận quảng trường Thái Cực ngồi thiền minh tưởng.Trong chốc lát Từ Linh đi tới ngồi bên cạnh, nàng đã sớm thắng, vừa mới cảm thấy đói khát nên chạy tới những chỗ bày quầy bán hàng của đệ tử bán đồ ăn vặt mua chút điểm tâm ngọt cùng bánh ngọt dầu chiên, còn hữu nghị chia cho Bạch Vũ Quân mấy miếng.Buổi chiều, tiếp tục tranh tài.Lần này gặp phải là đệ tử Tử Hư, Tử Hư nhất mạch trong lòng không có đan dược không có pháp bảo càng không quan tâm động phủ linh khí sung túc hay không, trong lòng bọn họ chỉ có kiếm, tất cả đều là tính tình của phong chủ Kỳ Vân của Tử Hư kia, bất kể ngươi ngàn pháp vạn thuật ta chỉ có kiếm phá đi, sức chiến đấu đứng đầu Thuần Dương Cung.Đứng trên sân, đệ tử Tử Hư không nói một lời, trong lòng ôm một cái bảo kiếm có vỏ cũ kỹ.Bạch Vũ Quân không dám coi thường, người này vừa đứng liền tựa như một thanh kiếm đứng sừng sững ở trước mắt, kiếm khí đã đến tùy tâm đến mức phát ra, đối thủ là nữ đệ tử Tử Hư, thanh tú ôn nhu cũng không khác gì nữ đệ tử các mạch khác, có chỉ là kiếm ý vô tận.Dù sao quyết đấu với cao thủ cũng có thể thu được lợi không tưởng tượng được.Lấy ra trọng thước, bàn chân dùng sức mãnh liệt đạp mặt đất xông về sư tỷ Tử Hư kia.
.
.Sư tỷ Tử Hư xuất kiếm, không có kiếm khí lóa mắt cũng không có chiêu thức hoa lệ, chỉ là một kiếm đâm ra, Bạch Vũ Quân căng thẳng trong lòng vội vàng đem yêu linh bám vào trọng thước ngăn ở trước người, bàn tay chấn động chặn lại kiếm khí vô hình.Kiếm khí nhỏ yếu xẹt qua khuôn