Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 81


trước sau



Vừa mới trở lại Hoa sơn chưa được mấy ngày thì Bạch Vũ Quân xuống núi lần nữa.Gần đến thu nhận đệ tử mới, đệ tử cấp cao Kim Đan kỳ nhận được nhiệm vụ xuống núi dùng ngự kiếm hóa thành kiếm quang bay về phía bốn phương tám hướng, Luyện Khí kỳ là đệ tử sơ cấp, Trúc Cơ kỳ là đệ tử trung cấp, phần lớn nhiệm vụ xuống núi chiêu tân đệ tử lên núi đều do đệ tử cấp cao Kim Đan kỳ hoàn thành, thỉnh thoảng cách gần cũng có Trúc Cơ kỳ tham dự.Đeo vũ khí rương sách, Bạch Vũ Quân cùng những đệ tử Trúc Cơ khác đồng hành xuống núi làm nhiệm vụ.Sở Triết đứng trước sơn môn giao nhiệm vụ các sư đệ sư muội xuống núi.Bạch Vũ Quân thấy là người quen còn là chưởng môn tương lai nên cực kỳ hào phóng cười một cái, mắt phượng híp lại khóe môi nhỏ nhắn hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, dung nhan mỹ ngọc oánh quan nhất tiếu bách mị sinh.(1)(1)dung nhan mỹ ngọc ánh trong suốt, mỉm một nụ cười trăm vẻ đẹp phát sinh.Vốn bế quan mấy lần đã dần dần vững chắc đạo tâm Sở Triết lại lún xuống lần nữa, ánh mắt đi theo bóng dáng kia cho đến khi biến mất ở cuối đường núi, bất đắc dĩ thở dài.

.

.Theo một đường tiến lên dần dần chia đường đi đến khu nhiệm vụ của mình, người trong đội ngũ càng tới càng ít.Qua mấy cái châu quận sau chỉ còn lại một mình Bạch Vũ Quân đi đường.Khu vực người bình thường sinh sống của quốc gia nhân loại không có nhiều yêu quái cũng không sẽ có nhiều tu sĩ, dù sao nơi có thể để cho người bình thường ở linh khí phần lớn rất mỏng manh, nếu như linh khí nồng đậm chỉ sợ sớm đã đuổi dân chúng để xây dựng tông môn tu luyện rồi.Đi trên đường cũng sẽ không ngày ngày gặp phải yêu quái sau đó tới một đoạn tranh đấu sinh tử, cũng không có tu sĩ nào chạy ngược chạy xuôi, trên đường ngược lại cũng xem như yên bình.Đi đường mấy ngày loại trừ mấy tinh quái diều hâu khí huyết đầy đủ lại chưa từng thấy yêu quái.Đi ngang qua thành trấn, mua mấy xâu quả mận bắc kẹo hồ lô để ăn cho đỡ thèm, thỉnh thoảng cũng có lúc giơ phướn gọi hồn xem mệnh kiếm tiền để đến tửu lâu tiệm ăn, gọi một chút thịt cá biển hồ để nhét vào bụng.Lúc đi qua sơn thôn còn biết dùng tiền bạc mua một chút thịt rừng, ăn ăn uống uống quá khoái hoạt.Trời trong gió nhẹ mây trắng bồng bềnh.Đường đi rất vui vẻ.Đi qua ruộng bậc thang như tranh vẽ, guồng nước trâu già mục đồng thổi sáo vui, bóng dáng màu trắng đi trên bờ ruộng thỉnh thoảng truyền ra tiếng sáo khó nghe dẫn đến mục đồng lắc đầu thở dài.Thác nước cầu đá, hơi nước tràn ngập không khí trong lành, đi đến trên cầu cảm giác phong cảnh thác nước rất đẹp.Nhìn hai bên một chút không thấy được người, lập tức ngồi bên cạnh cầu đá hai chân hóa thành thân rắn chơi nước trong đầm nước, thân rắn to lớn khuấy động trong nước nhấc lên bọt sóng cá bơi sợ quá chạy mất, nâng lên hạ xuống đầm nước tóe lên bọt nước thật cao.Có người nào đó đi ngang qua đường, thấy được mỹ nữ muốn tiến lên kết bạn xem một chút xem có thể tới một mối duyên phận ôm như hoa mỹ quyến về hay không, sau đó thì nhìn thấy cái đuôi rắn to lớn kia.

.


.Đang tại chơi nước Bạch Vũ Quân quay đầu nhìn về phía sau, vừa vặn như có người nào đó ngã xuống đất không nhúc nhích.Mưa bụi từng cơn gió hiu quạnh.Trời giáng mưa lớn, Bạch Vũ Quân cầm cây dù trong tay chậm rãi đi đường, rảnh đến nhàm chán đưa tay hứng nước mưa nếm một hơi thì phát giác mùi vị không tệ, sạch sẽ hơn rất nhiều so với nước mưa trái đất năm đó, chỉ là giày vải dưới chân có thể ướt đẫm, đi mấy bước liền phải ném thuật khô hanh.Đi ngang qua tiểu trấn, đường phố bùn lầy khó đi, Bạch Vũ Quân cẩn thận từng li từng tí xách váy khập khiển kề sát chân tường mà đi.Lúc đi qua rừng rậm không một bóng người thì gặp mưa to lên, trốn ở dưới cây dùng giấy dù che lại rương sách phòng ngừa đồ vật mốc meo, bản thân co rúc ở dưới đại thụ vận chuyển yêu linh xua tan nước mưa.Một đường dễ dàng tiến lên, từng bước một chân đạp thực địa.Thỉnh thoảng sẽ còn truyền ra làn điệu không tồn tại thế giới này.

.

."Dê béo ~ dê đẹp ~ dê xấu ~ chúng ta đều là một đàn dê ~ ""Là lá la ~ La lá là ~ Mêm mềm mềm ~ "Có lão học cứu bảo thủ nào đó nghe được tiếng hát tức giận bờ môi phát tím toàn thân run rẩy, lớn tiếng quát tháo ca khúc thối đã xuất đầu lộ diện còn quang minh chính đại truyền bá mà chỉ những con hát mới có thể hát như thế, quần chúng ăn hạt dưa vây xem cười ha ha.Đương nhiên, khi đi ngang qua hoang sơn dã lĩnh cũng sẽ gặp phải quỷ quái.Sơn lĩnh nào đó không biết tên.Lúc chuẩn bị

lên núi thì thôn dân địa phương báo cho trên núi có quỷ, tốt nhất tìm người cùng đi qua vào buổi trưa, có nữ quỷ hại người.Bạch Vũ Quân cám ơn ý tốt thôn dân, trong nắng chiều mây hồng chiếu rọi từng bước một đi đến trên núi, đường núi cỏ dại rậm rạp thỉnh thoảng có thể thấy được vách tường đổ nát của nhà cũ hoang vu, đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy oán hận, thoạt nhìn không giống có lệ quỷ.Mặt trời lặn mặt trăng lên.Đi tới đường trên đỉnh núi, xa xa thấy được bên đường phía trước có một nữ tử trông mong nhìn về phía phương xa.Hoành đao ra khỏi vỏ một tấc.

.

.Thật lâu, thu hoành đao về thở dài, nhấc chân từng bước đi đến chỗ nữ tử kia."Hoa lê nhi hương ~ hoa mai nhi hương ~ nước mắt trúc hoa vì nhớ chàng ~ ""Trăng tròn tròn ~ trăng cong cong ~ lại một năm nữa tiều tụy vì tưởng nhớ chàng ~ "Tiếng ca u oán quanh quẩn sơn lĩnh hoang vu dưới ánh trăng, nữ tử đứng bên đường nhìn phương xa không nhúc nhích, hát xong khúc lại bắt đầu nghẹn ngào gào khóc, tiếng khóc cũng không dọa người như vậy như trong tưởng tượng, nữ tử không phải người, chỉ là một vong hồn bị chấp niệm ràng buộc mới không chịu đi đến âm phủ.Đổi lại tu sĩ khác nhất định chẳng muốn nói nhảm trực tiếp đánh nó hồn phi phách tán, Bạch Vũ Quân không làm được.Đeo rương sách đi đến cách nữ quỷ mấy trượng thì đứng lại.Không thể đến quá gần, xà tinh dài mười lăm mét dồi dào khí huyết tới gần có thể sẽ trực tiếp tạo thành tổn thương cho vong hồn không mạnh mẽ gì mấy này, chỉ là đứng xa xa nghe nữ quỷ gào khóc, vẫn như cũ không có cảm giác được oán hận.Qua rất lâu, Bạch Vũ Quân mở miệng."Ngươi.

.

.


Là đang chờ người?"Nữ quỷ quay đầu nhìn về phía Bạch Vũ Quân, có chút cẩn thận, khuôn mặt rất thanh tú, mơ hồ có khí tức thư hương(1), chắc hẳn khi còn sống cũng là tài nữ đọc qua sách.(1) nhà dòng dõi Nho học (chỉ người có học)"Ta đang chờ.

.

.

Chờ Lý lang tới đón ta.""Lý lang?"Bạch Vũ Quân nghiêng đầu tò mò nhìn nữ quỷ, càng nhìn càng giống câu chuyện bị tên lòng lang dạ thú nào đó phụ lòng."Thiếp Hạ Lam và Lý lang là thanh mai trúc mã, năm đó, chúng ta ước định cả đời không phải huynh ấy sẽ không gả không phải ta thì sẽ không cưới, Lang gia nghèo khổ, cha ta thường xuyên tiếp tế tiền bạc Lý gia để cho Lý lang học chữ."Nữ quỷ Hạ Lam rơi vào hồi ức, Bạch Vũ Quân tìm đá ngồi lên bàn tay chống cằm lắng nghe.Theo giải thích biết toàn bộ câu chuyện rất máu chó, từ nhỏ nhà Lý lang nghèo điều kiện không tốt, nhà Hạ Lam giàu hơn một chút thường xuyên tiếp tế cứu trợ Lý gia, một đôi bạn thanh mai trúc mã vô tư từ nhỏ lớn lên tư định cả đời, Hạ gia càng là tiêu hao tiền bạc của cải đếm không hết để cho tiểu tử Lý gia đi học, chỉ vì để gã khảo thủ công danh tương lai cưới nữ nhi của mình.Tiểu tử Lý gia đúng là loại ham học, muốn đến kinh thành khoa khảo, Hạ gia cắn răng bán gia sản nhà cửa đất đai đưa hết tiền bạc làm lộ phí trên đường.Trước khi đi Hạ Lam việc nghĩa chẳng từ nan trao thân thể của mình cho tiểu tử Lý gia, gần như là rưng rưng đưa Lý lang vào kinh đi thi.Rất nhanh, tiểu tử Lý gia cao trung trạng nguyên phong quang vô hạn.Hai nhà lão nhân Hạ gia và Lý gia vui mừng hớn hở suy nghĩ sau khi trở về mau mau làm hôn sự càng thêm mừng vui hơn, Lý lang xác thực trở về, chỉ là người mở mang kiến thức ở kinh thành phồn hoa lại như thế nào có thể chịu được quê hương nghèo khổ, ở kinh thành lại đính hôn với nữ nhi nhà đại thần, một lòng muốn bay thẳng tới mây xanh nên sau khi tiểu tử Lý gia trở về đã lừa Hạ Lam lên đỉnh núi, ở tại hoang sơn dã lĩnh bóp chết tươi nàng.

.

.Có thể tự tay bóp chết thanh mai trúc mã hơn nữa còn là nữ nhân của mình, lòng độc ác biết bao.Hạ Lam đến bây giờ còn có thể nhớ đến khuôn mặt vặn vẹo kia của Lý lang khi bóp lấy cổ nàng.

.


."Ta không hận huynh ấy, ta chỉ muốn Lý lang tới đón ta về nhà, về thăm cha mẹ đáng thương đang ở nhà của ta một chút mà thôi.

.

.

Huuu.

.

." Tiếng khóc vang vọng..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện