Đường phố, người qua đường vây xem.Trong đám người có hai tu sĩ nhìn bóng dáng màu trắng kia rồi lấy ra một bức tranh giống dò xét một phen, gật gật đầu vô thanh vô tức đuổi theo.
.
.Bạch Vũ Quân cùng Thái Mạnh một trước một sau nhảy lên trên nóc nhà tiếp lấy thi triển khinh công leo lên tường thành, Thái Mạnh cũng không quay đầu lại vác Trác Phong ném ra cái đĩa giống như pháp bảo dẫm lên trên rồi bay ra ngoài thành, kéo dài khoảng cách lần nữa.Bay lượn là bản lĩnh giữ nhà của dơi chuột, con rắn Bạch Vũ Quân này cũng không có bản lĩnh kéo cái bụng thành một cái ô.Chỉ có thể nhảy lên rơi xuống đất hết lần này đến lần khác tiếp tục chạy như bay đuổi theo.Không bao lâu, lại có hai tu sĩ vượt qua tường thành xa xa theo dõi, trên tường thành binh sĩ biết những tu sĩ đều là không thuận theo luật pháp nên dứt khoát coi như không nhìn thấy.Chân không chạm đất chạy như điên, Bạch Vũ Quân đột nhiên rút ra hoành đao dùng sức phóng ra phía trước!Hoành đao xoáy ô ô vang bay thẳng đến Thái Mạnh, Thái Mạnh phát giác đao bay tới phía sau thì nhảy lên thật cao, hoành đao từ dưới chân lướt qua, hai chân rơi xuống đất tiếp tục vác Trác Phong chạy.Trúc Cơ kỳ cơ bản có rất ít người sử dụng Ngự Kiếm thuật, Thái Mạnh cũng cảm thấy như vậy, nếu không cần gì phóng đao ra chứ.Không sai, Bạch Vũ Quân không biết ngự kiếm thuật, nhưng mà vẫn được một nửa.
.
.Xòe bàn tay ra dùng sức khẽ hút!Hoành đao bay đến phía trước Thái Mạnh vèo một cái bay trở về, Thái Mạnh cực kỳ hoảng sợ vội vàng khi hoành đao đến rồi lộn nhào một cái, giữa không trung lúc cuối đầu xuống thậm chí thấy được lưỡi đao sắc bén bay qua trước mắt, cắt đứt mấy sợi tóc rơi xuống.
.
.Sau khi Thái Mạnh hạ xuống thì tức giận ném một cái ấn màu đen nhánh.Khi ấn vuông kia đón gió đảo mắt biến thành bánh xe lớn nhỏ bay về phía Bạch Vũ Quân, cảm thụ khí thế nặng nề đối diện đập vào mặt, Bạch Vũ Quân liên tục thi triển ra sáu bảy lá chắn bảo vệ, khác biệt chính là tất cả những lá chắn bảo vệ đều là nghiêng.Giữa ấn vuông đập vỡ lá chắn thứ nhất, chẳng qua bởi vì đập trúng mặt phẳng nghiêng cho nên thoáng sai lệch chút.Thứ hai thứ ba liên tục vỡ tan, lá chắn bảo vệ đã nghiêng về một bên.Quay đầu kiểm tra Thái Mạnh sững sờ, còn có loại thao tác này?Cảm ơn kiến thức trường học năm đó truyền vào, sử dụng mặt phẳng nghiêng chỉ là cách không thu hút sự chú ý của người khác nhất trong vô số kiến thức, nhờ vào mặt phẳng nghiêng thành công dẫn ấn vuông hướng sang bên cạnh đập xuống đất.Ấn vuông nặng nề hầu như hoàn toàn khảm nạm vào mặt đất.Một đòn không trúng Thái Mạnh đưa tay triệu hồi ấn vuông co nhỏ lại thành ấn giám lớn nhỏ, có lẽ mỗi lần sử dụng tiêu hao quá lớn nên không có liên tục thi triển.Duy trì liên tục trong lúc giao thủ không ngừng rời xa thành trì.
.
.Sau khi chạy vào một khu to lớn Thái Mạnh không chạy nữa, nơi này rời xa thành trì không có dấu chân người, là nơi giết người cướp của tốt nhất, đương nhiên, hàng hóa là đứa bé kia, bất kể như thế nào ngày hôm nay gã không có ý định từ bỏ thiên tài tu luyện Trác Phong này.Bạch Vũ Quân nhảy lên rơi xuống đất, đứng đối diện Thái Mạnh cầm trong tay hoành đao mặt không hề cảm xúc.Bỏ Trác Phong hôn mê xuống.Thái Mạnh gỡ một thanh bảo kiếm phía sau lưng, tay trái lấy ra ba tấm lá bùa."Thuần Dương Cung đừng khinh người quá đáng!""Ức hiếp bắt nạt người hay không ta không biết, nhưng ngươi khẳng định là đang lừa bán trẻ em, tin ta đi, ở quê quán của ta loại người như ngươi sẽ bị trói lại đánh tơi bời một trận.""Hừ! Ăn nói linh tinh, nếu không chịu dừng tay đừng trách ta bẻ gãy hoa vướng tay chân!""Ta sẽ đánh chết ngươi, sau đó lại mang thi thể của ngươi chụp ảnh tự sướng."Một người một rắn lẫn nhau chửi rủa khí thế hối hả kéo lên, Bạch Vũ Quân không có khả năng từ bỏ nhiệm vụ Vu Dung an bài, Thái Mạnh cũng không cách nào từ bỏ thiên tài tu luyện ưu tú như vậy, tiểu môn tiểu phái trong ngày thường không có đệ tử giỏi khó mà tăng thực lực lên, bây giờ ngay bên cạnh làm sao có khả năng từ bỏ, nói không chừng cơ hội tương lai tông môn phát dương quang đại ở ngay trong trên người đứa nhỏ này.Giương cung bạt kiếm, chỉ cần một động tĩnh liền có thể bạo phát đánh nhau, phía sau cây, một con thỏ to mập đi ngang qua, cái chân nho nhỏ đạp gãy cành cây.
.
.Tạch tạch ~Phảng phất phát ra tín hiệu, chân trái Bạch Vũ Quân lui về phía sau một bước xoay người quỳ gối trong nháy mắt bạo phát vọt tới phía trước Thái Mạnh một đao đánh xuống!Tốc độ thật nhanh!Giơ tay lên ném ra lá bùa, lá bùa hóa thành một lá chắn kim quang lóng lánh.Coong!Hoành đao chém vào trên tấm chắn màu vàng chấn cổ tay đau nhức, mà lá chắn màu vàng kia cũng biến thành ảm đạm nhạt dần sau đó biến mất, lá bùa mất đi ánh sáng lộng lẫy nhẹ nhàng rơi xuống đất.Thái Mạnh giơ kiếm đâm nghiêng, linh lực bám vào lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.Bạch Vũ Quân đánh thẳng đến chính là Tam Hoàn Sáo Nguyệt, ba đạo