"Hửm." Đoạn hành dương lông mày, nhìn về phía Cố Hiểu Hiểu: "Vương phi biết võ công? Bản vương sao không biết việc này?"
Cố Hiểu Hiểu cũng ngẩn ra một chút, đây coi là người xấu cáo trạng trước sao?
Nàng khuất thân hành lễ, ôn nhu giải thích: "Thần thiếp tưởng là, quận chúa đang hỏi thần thiếp phải chăng từng luyện vũ đạo."
Đoạn Hành:......
Lưu Phong suýt nữa cười ra tiếng, hắn khắc chế ý cười, lại thình lình bị liếc đến, ho kịch liệt.
Dư Diêu quận chúa cắn răng nghiến lợi trừng mắt về phía Cố Hiểu Hiểu: "Vậy không bằng Vương phi nhảy một đoạn xem thế nào, quý phi nương nương...... À không, bây giờ nên gọi Hiểu Hiểu tần, mấy ngày trước từng múa, làm kinh động người khác như gặp được tiên mà. Không biết vũ nghệ Vương phi như thế nào, bản quận chúa thực sự hiếu kì."
Cố Hiểu Hiểu chưa lên tiếng phản bác, Đoạn Hành đã nói thay nàng: "Như thế mà nói đến, bản vương cũng có chút hiếu kì, bản vương còn chưa được thấy ái phi nhảy múa."
Cố Hiểu Hiểu cười yếu ớt: "Thần thiếp thân thể có chút khó chịu......"
"Làm sao, Vương phi xem thường vương gia cùng bản quận chúa sao, cho rằng hai người bọn ta không xứng nhìn ngươi nhảy à?"
Dư Diêu quận chúa hùng hổ dọa người, không ngừng ở trước mặt Đoạn Hành bôi xấu Cố Hiểu Hiểu.
Cảm nhận được ánh mắt Đoạn Hành liếc qua, Cố Hiểu Hiểu cảm thấy hơi loạn, buổi sáng mới làm tâm tình hắn tốt, nguyện ý bỏ qua phụ thân, hiện tại tin tức của phụ thân còn chưa có, nàng cũng không dám làm điều bất lợi: "Vậy thần thiếp đành bêu xấu một chút."
Bão Cầm ở một bên lo lắng không thôi, cũng không dám tùy ý chen vào nói. Tiểu thư từ bốn năm trước đập đến đầu chưa từng luyện múa nữa, cầm kỳ thi họa đều quên cái không còn một mảnh, tài múa như thế nào lại nhớ kỹ được?
Cố Hiểu Hiểu lại quay người nhìn về phía Lưu Phong: "Lưu phong thị vệ, bội kiếm có thể cho ta mượn dùng một chút không?"
Lưu Phong giật mình" Đương nhiên có thể."
Hắn lấy thanh kiếm đưa cho nàng, Cố Hiểu Hiểu tiếp lấy, hướng đám người thở dài, sau đó trong miệng ngâm nga làn điệu không biết tên, hai tay liền tùy ý múa theo.
Không giống với điệu múa ôn nhu của Cố Phán Phán, Cố Hiểu Hiểu múa kiếm to lớn hùng vĩ, cương nhu cùng tồn tại.
Một lát sau, làn điệu nhất chuyển, kiếm trong tay Cố Hiểu Hiểu phảng phất đang sống, càng múa càng nhanh, như có mạng lưới tinh tế bảo hộ ở bên trong, đám người nín hơi ngưng thần nhìn chằm chằm động tác của nàng, chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Bão Cầm thì là kinh ngạc, mà Đoạn Hành càng nhìn nhìn, sắc mắt càng ngày càng sâu.
Một khúc thôi làm sắc mặt Dư Diêu quận chúa cực kỳ khó coi. Nàng ta rõ ràng nghe nha hoàn âm thầm nói Cố Hiểu Hiểu từng bị đập đầu, tài nữ sớm biến thành cỏ rác.
Hôm nay vốn muốn cho nàng xấu mặt, không nghĩ tới lại để cho nàng rực rỡ hào quang! Vừa nghĩ tới Đoạn Hành mới vừa nãy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Hiểu Hiểu, Dư Diêu quận chúa liền hận không thể xông lên trước, đoạt lấy kiếm trong tay Cố Hiểu Hiểu làm hoa mặt của nàng!
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đoạn hành là thần sắc nhu hòa, môi mỏng lộ ra ý cười: "Ái phi thật đúng là...... Đa tài đa nghệ."
Cố Hiểu Hiểu đê mi thuận nhãn, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Vương