Type: Alex Pooh
Lúc Tần Cảnh dẫn Doãn Thiên Dã vào tổ chuyên mục, ánh mắt của mọi cô gái
đều đổ dồn về phía anh. Diệu Khả tưởng anh là người mẫu của bộ phận
thông tấn tầng dưới, ấp úng hỏi: “Kì tiếp theo chúng ta chuyển sang
phỏng vấn người mẫu ạ?”.
“Người mẫu gì?” Mới đầu, Tần Cảnh chưa
hiểu, nhìn quanh quất hồi lâu, khi ánh mắt dừng trên gương mặt Doãn
Thiên Dã mới nhẹ nhàng “à” một tiếng: “Xin được giới thiệu, đây là Doãn
Thiên Dã, trợ lý của tôi.”
Lúc đầu, Doãn Thiên Dã rất bình tĩnh.
Anh sớm đã quen với việc bị mấy cô gái trầm trồ vì vẻ bề ngoài của mình
hay ngộ nhận anh là người mẫu rồi nên không có gì để kiêu ngạo hay lên
mặt cả. Mấu chốt là tiếng “à” trầm bổng của Tần Cảnh khiến anh hơi khó
chịu. Lẽ nào trong mắt cô gái này, anh chỉ là cỏ cây làm nền thôi ư?
Chơi với nhau cả chục năm trời mà cô không cảm nhận được vẻ đẹp của anh
sao? Phải biết rằng trước đây, anh còn định làm diễn viên nữa kìa.
Tiếp đó, Tần Cảnh giới thiệu nhóm Diệu Khả cho Doãn Thiên Dã biết. Văn phòng chợt rộn lên tiếng chào hỏi giới thiệu tíu tít xôn xao.
Bởi vì
Doãn Thiên Dã rất ít khi quan tâm đến chuyện của Doãn Thị, càng ít lộ
diện trước truyền thông nên không ai biết anh là quý tử độc đinh của ông chủ Doãn Thị. Dù sao đâu ai điên mà liên tưởng thái tử tài phiệt giải
trí với một trợ lý biên đạo chuyên mục bèo bọt cơ chứ?
Tần Cảnh
sửa sang lại tài liệu rồi tập trung mọi người mở cuộc họp. Tiết mục kỳ
tiếp theo là tuần sau, còn kỳ cuối tháng là mười ngày sau, nếu muốn nâng cao lượng tiêu thụ của kỳ cuối tháng, vậy trước tiên phải đặt nền móng ở kỳ tới đã.
Trước khi vào cuộc họp, Tần Cảnh nói đơn giản: Từ kỳ
sau, Chuyện ngôi sao phải cải cách, nếu không cứ theo cái đà này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bộ phận truyền thông online xóa sổ, đến lúc đó, tất
cả đều thất nghiệp không biết chừng.
Mọi người vốn tưởng lần này
cũng vô bổ và nhạt thếch như mấy cuộc họp thông thường của Lục Nhã,
không ngờ Tần Cảnh vừa lên đài đã cho một quả bom tấn. Tất cả lập tức
chỉnh đốn trạng thái chậm chạp lười nhác, ngồi nghiêm trang, căng thẳng
nhìn vị biên đạp mới trông lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn này một
cách khó hiểu.
Ai cũng biết tình trạng hiện tại của Chuyện ngôi
sao nên đều không có ý kiến gì, chỉ có Diệu Khả chịu trách nhiệm chuyên
mục kỳ sau khá chần chừ: “Trước khi chị đến, em đã chuẩn bị rất nhiều
tài liệu cho chuyên mục kỳ sau, nói vậy không thực hiện kế hoạch phỏng
vấn độc quyền An Phi và Hoàn Mộ nữa ạ?”.
Tần Cảnh gật đầu: “Nếu em cam đoan có thể đạt được hiệu quả tốt và đáng xem thì có thể tiếp tục.”
Thế là Diệu Khả im lặng. Cô ấy khá lười, thật ra kế hoạch cô đưa ra cũng
không có gì, chỉ là gửi danh sách câu hỏi cũ rích từng dùng tỷ lần cho
trợ lý của hai ngôi sao này để họ xem qua rồi lên nội dung sơ lược, sau
đó đúng hạn đến quay là được.
Tần Cảnh nói: “Tôi biết mọi người
thay phiên nhau phụ trách công việc nên tôi có một câu hỏi. Nói thật đi, nếu một kỳ Chuyện ngôi sao nào đó mà các bạn không phải người chịu
trách nhiệm chính, liệu các bạn có xem chương trình kỳ ấy hay không?’.
Cả nhóm lặng thinh.
Tần Cảnh thở dài: “Chính các bạn cũng cảm thấy dù là công việc hay hiệu quả chuyên mục đều không gợi nổi hứng thú của bản thân, vậy khán giả làm
sao có hứng thú được? Phải nhớ, điểm nổi trội của mỗi chuyên mục đều
phải dựa vào sức hấp dẫn của chính bản thân nó chứ không phải đu theo
sức hút của mấy ngôi sao khách mời. Bấu víu vào khách mời để chèo chống
tiết mục sẽ không kéo dài được, phải là một tiết mục giúp lăng xê khách
mời mới có thể vươn cao vươn xa.”
Tần Cảnh nói từ tốn, bảo đảm
từng chữ có thể khắc sâu vào lòng mỗi người: “Con đường sau này của
chuyên mục Chuyện ngôi sao phải dựa vào những người đang có mặt tại đây. Các bạn muốn rập khuôn, tiếp tục làm công việc tầm thường tẻ nhạt,
không hề có biến số hay muốn mỗi ngày làm việc đều đầy màu sắc vì tính
thử thách của công việc, dùng sức mạnh của mình thay đổi hiện trạng, tạo nên một chuyên mục khiến người ta phải nhìn với một ánh mắt khác?”.
Tần Cảnh còn chưa dứt lời, đôi mắt của các nhân viên đã bừng lên khát khao
thách đấu, như được thắp sáng bởi viễn cảnh tràn trề hy vọng vào tương
lai. Con người là động vật dễ bị tác động, nếu có cơ hội thay đổi hiện
thực và thách thức chính mình, ai cũng tình nguyện thử sức. Nhất là cơ
hội mang đến trái ngọt có thể dự đoán này. Dù thất bại, vẫn còn người ở
đó, ví dụ như cấp trên Tần Cảnh đứng ra gánh chịu hậu quả chẳng hạn…
Doãn Thiên Dã ngồi một bên, lặng yên nhìn góc mặt nghiêm túc và cố chấp của
Tần Cảnh. Lời phát biểu hào hùng như người lãnh đạo của cô dường như đã
thuyết phục được lòng anh.
Thật kỳ lạ!
Đôi mắt xinh đẹp
của Đường Quả sáng lấp lánh: “Em hy vọng thay đổi. Em cũng hy vọng
chuyên mục mình làm đạt được giải thưởng trong các cuộc họp hằng năm của công ty. Em hy vọng sau này khi trò chuyện với các đồng nghiệp ở tổ
khác sẽ không phải đỏ mặt xấu hổ nữa.”
Trần Mạnh, Thái Vi và Diệu Khả cũng hưng phấn gật đầu.
Tần Cảnh khẽ thở phào, bàn tay nắm chặt và đôi chân run rẩy dưới mặt bàn
cuối cùng cũng được thả lỏng. Có trời mới biết khi nãy cô lo lắng, sợ
hãi những người này không chịu đối mặt với thử thách đến cỡ nào.
Tinh thần tập thể ở đâu cũng cực kỳ quanh trọng, cô không thể một mình chống đỡ cả một chuyên mục. Dù ý tưởng là của cô, cô vẫn cần mọi người ủng hộ và thực hiện, phối hợp và giúp đỡ.
Tần Cảnh bình tĩnh điều chỉnh lại hơi thở rồi mới chầm chậm nói: “Vậy các bạn có ý kiến hay đề nghị
gì với kế hoạch thay đổi thì cứ nói ra đi. Nhất định phải nhìn nhận vấn
đề từ góc độ của khán giả, suy nghĩ nhiều phía. Nếu các bạn là khán giả, các bạn muốn được xem một chương trình như thế nào?”.
Việc này…
Tất cả đều chau mày suy tư, họ chưa từng hiến kế, trước kia đều làm theo chủ ý của Lục Nhã, đa phần dựa vào khuôn mẫu, không hề có chủ kiến của
chính mình. Vì vậy, họ yên lặng suy nghĩ rất lâu, vắt hết óc nhưng cũng
không nảy ra sáng kiến nào.
Trước đó, Tần Cảnh đã nghĩ đến tình
huống này nên không vội vã thúc giục.
Dù sao không khí làm việc và quan
niệm tư tưởng cần có thời gian để dần dần thay đổi, chỉ cần sau này, mọi người học được cách.
sáng tạo từ công việc thực tiễn là ổn rồi.
Nhưng hiện tại, phiền phức chính là cô cũng không nghĩ ra cách nào hay để
giải quyết dứt điểm cả. Sáng kiến thì có rất nhiều, nhưng chuyên mục
Chuyện ngôi sao lại không đủ nhân lực, tài chính cũng có hạn, những ý
tưởng của cô đều gặp hạn chế, tỉ lệ khả thi gần như là con số không.
Tần Cảnh khá đau đầu, một chuyên mục chỉ có tổng cộng năm người, thậm chí
hai trong số đó chưa có đến một năm kinh nghiệm, kinh phí hoạt động còn
không ddue. Liệu có cách nào không cần nhiều sức người sức của mà vẫn
đạt được hiệu quả vượt trội không?
Thời điểm Tần Cảnh còn đang
suy nghĩ, Thái Vi nhỏ giọng đề nghị: “Bình thường, tôi thích xem Tiêu
điểm sáng nhất. Tần Cảnh, Tiêu điểm sáng vốn do một tay cô tạo ra, bây
giờ cô được điều sang bên tổ chúng tôi, thế dứt khoát chuyển dời hình
thức thành công của chương trình này qua đây luôn không phải là tốt rồi
sao?”.
Tần Cảnh lắc đầu: “Nét đặc sắc của Tiêu điểm sáng là số
lượng lớn tin tức chính xác và gây sốc, nên việc thu thập, chọn lựa và
xét duyệt các tin tức trong giới giải trí phải vô cùng gấp rút. Nhưng
chuyên mục Chuyện ngôi sao một là không có đội ngũ phóng viên tầng đáy,
hai là không có chuyên viên xét duyệt, ba là không có hệ thống sáng tác
nội dung, rập khuôn theo hình thức của Tiêu điểm sáng là không thể
được”.
Mắt Diệu Khả chợt lóe sáng, đưa ra ý kiến: “Vậy chúng ta
mời thêm vài ngôi sao lớn không được sao? Lần nào chúng ta cũng mời ngôi sao hạng ba, đương nhiên không ai muốn xem rồi!”.
Tần Cảnh còn
chưa cất lời thì Trâu Manh đã cắt đứt ảo tưởng của Diệu Khả: “Kinh phí
của tổ chúng ta không đủ đâu. Thật không biết bình thường cô nghĩ gì
nữa!”.
Diệu Khả ngượng chín mặt, Tần Cảnh không muốn đả kích tinh thần tích cực của cô ấy, cười nói: “Chờ chuyên mục của chúng ta gặt hái được thành công, đương nhiên cấp trên sẽ đổ thêm kinh phí. Đến lúc ấy,
Diệu Khả thích ngôi sao lớn nào, có lẽ chúng ta có thể mời được đấy!”.
Diệu Khả vừa nghe xong đã lập tức phấn chấn trở lại. Để được gặp ngôi sao yêu thích, sau này cô ấy sẽ cố gắng làm việc.
Đường Quả vẫn suy tư, hồi lâu mới do dự nói: “Em cảm thấy, chủ đề hấp dẫn
muôn thuở trong giới bao giờ cũng là đào bới đời tư và cuộc sống phía
sau màn ảnh. Nhân lực và kinh phí chúng ta có hạn, không thể tiến hành
‘bóc phốt’ quy mô lớn như Tiêu điểm sáng được. Nhưng mà…” Đường Quả hơi
kích động, run run trình bày ý tưởng: “Chúng ta có thể khiến khách mời
tiết lộ. Họ đều là người lăn lộn trong giới giải trsi, hiểu rất nhiều
chuyện bí mật phía sau sân khấu, chắc chắn còn biết nhiều và chính xác
hơn cả phóng viên nữa.”
Tần Cảnh mỉm cười gật đầu, cô cũng từng
suy nghĩ đến điểm này, nhưng có một vài vấn đề cần phải chú ý. Đầu tiên, cô khen ngợi Đường Quả: “Ừ, ý tưởng này của em hay lắm!”.
Trâu Manh và Thái Vi cùng nhìn sang Đường Quả tán dương: “Quả Quả, người mới, giỏi lắm!”.
Tần Cảnh chờ tất cả khen ngợi xong mới từ tốn nói: “Đề nghị của Đường Quả
rất tốt, nhưng trên phương diện hành động cần có vài điểm chú ý. Thứ
nhất, nếu khách mời nói dối để hòng nổi tiếng, hủy hoại hình thương của
người trong giới, vậy tiết mục của chúng ta cũng sẽ chuốc lấy phiền phúc vì dung túng và thất trách. Thứ hai, trái lại, nếu khách mời bo bo giữ
mình, hoặc tuân theo quy tắc thỏa thuận ngầm trong giới, có thể sẽ không muốn phối hợp với chúng ta, bóc mẽ đời tư người khác. Vì vậy, chúng ta
phải nghĩ cách làm sao vượt qua hai yếu tố bất lợi này?”.
Điều
này khiến mọi người lại rơi vào yên lặng, vừa vắt óc nghĩ ngợi vừa thầm
khen quả nhiên Tần Cảnh là người đến từ tầng mười hai phía Nam, suy nghĩ thấu đáo và chu toàn hơn họ nhiều.
Đúng vậy, điều thứ nhất ảnh
hưởng đến danh dự và tính hợp pháp của chuyên mục, điều thứ hai ảnh
hưởng đến sự phát triển lâu dài của chuyên mục. Đây đều là những vấn đề
phải giải quyết trước nhất. Nhưng phải giải quyết thế nào đây?
Tần Cảnh nhăn mày, rốt cuộc phải làm thế nào… Bỗng nhiên, mắt cô lóe sáng, đúng vậy, nếu như nghĩ ngược lại là có thể rồi.
Lòng cô mừng quýnh, vừa định cất lời lại nghe thấy Doãn Thiên Dã nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng dưng ngáp dài chán ngán giữa không khí yên lặng như tờ,
sau đó anh uể oải nói: “Để cho mấy ngôi sao tự nói chuyện của mình không phải là được rồi sao?”.
Tần Cảnh khẽ cười, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau!