Type: Alex Pooh
Lúc hai người đến phòng nghỉ, Di Đóa đã thay quần áo, tháo các loại trang
sức lỉnh kỉnh ra, nhưng khuôn mặt vẫn còn trang điểm đậm, tóc xõa tung,
trông rất quái dị. Bởi vì người quản lý đã đánh tiếng trước nên Tần Cảnh không cần mào đầu, cứ thế đi thẳng vào vấn đề chính.
Ghế trong
phòng nghỉ đều chất đầy đồ đạc, Tần Cảnh dứt khoát đứng luôn, cầm quyển
sổ theo thói quen, chuẩn bị bàn bạc với cô ta những vấn đề dễ khuấy động khán giả.
Di Đóa hơi tựa vào bàn trang điểm, ánh mắt nhìn chằm
chằm về phía anh quay phim đẹp trai cao ráo, cảm thấy dáng điệu của anh
chàng này không giống người làm nghề phóng viên. Cô ta nhìn anh vài lần
nhưng anh chẳng buồn đoái hoài đến tâm tư của ngôi sao màn ảnh như cô
ta, chỉ rũ mắt hờ hững nhìn quyển sổ trên tay Tần Cảnh đến thẫn thờ.
Tần Cảnh nhìn sắc mặt Di Đóa là lạ, lúc này mới hồi tưởng lại. Ặc, không phải là biệt danh “dục nữ” kia chứ?
Điên rồi!
Mấy người từng bị Tần Cảnh chọc tức có thể nào đứng ra nói rõ một lần luôn được không? Đừng xuất hiện lần lượt như vậy mà!
Tuy cảm thấy khó giải quyết, nhưng cô vẫn nhanh chóng sắp xếp lại tư duy.
Nếu Tần Cảnh dám đưa tin về Di Đóa, vậy theo nguyên tắc chắc chắn việc
đó là sự thật. Hiện giờ Di Đóa tức giận không phải vì bị vu khống mà vì
bị bóc trần. Nếu không sai, vậy chắc chắn không thể xin lỗi. Nói xin lỗi vô tội vạ không chỉ uổng công mà còn khi không hạ thấp vị thế của mình.
Tần Cảnh ngần ngừ một lát, quyết định chuyển hướng đề tài: “Bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”.
Cô nghĩ người bình thường chắc sẽ không bám riết mãi một scandal, nhưng… Ặc, Di Đóa này hình như không được bình thường cho lắm!
“Không cần bắt đầu nữa.”
Cô ta nâng tách cà phê vừa pha, vừa thổi hơi nóng vừa hất hàm: “Tôi nghe
nói Tần Cảnh danh tiếng lừng lẫy trong giới truyền thông rơi vào cảnh
khốn khó, biến thành ‘chó săn’ nên tò mò muốn xem dáng vẻ sa sút của cô
thế nào thôi ấy mà.”
Di Đóa càng nói càng quá khích, khuôn mặt
ửng đỏ vì hưng phấn, nhìn vô cùng xấu xa. Người quản lý của cô ta không
nghe nổi nữa, nhiều lần nhẹ nhàng kéo cô ta lại nhưng bị cô ta hất ra:
“Tôi bảo quản lý nhận lời cô chỉ là muốn chính miệng nói cho cô biết,
với địa vị bây giờ của tôi, còn chưa đến phiên cô phỏng vấn đâu. Lần này cô uổng công rồi!”.
“Bà cô này có bệnh à?” Giọng điệu của Doãn
Thiên Dã thật sự không tốt, chẳng ngó ngàng đến Di Đóa, lập tức đẩy Tần
Cảnh, “Trước khi em đến không tìm hiểu tình trạng thần kinh của cô ta
sao?”.
Tần Cảnh cạn lời.
Cô phát hiện ra, hình như trình
độ móc mỉa người khác của Doãn Thiên Dã còn giỏi hơn cả cô thì phải, may mà anh chưa từng thực sự coi cô là kẻ địch.
Di Đóa giận đến mức
không phản bác được gì, mấu chốt là anh quay phim điển trai này từ đầu
đến cuối không thèm đếm xỉa đến cô ta, cũng không nói được với cô ta lời nào tử tế mà chỉ oán trách đồng nghiệp của mình làm việc vô dụng, hại
anh ta gặp phải con mụ điên như vậy. Dù gì cô ta cũng là ngôi sao, vậy
mà anh lại dám đứng ngay trước mặt mắng cô ta có bệnh. Ngoại trừ việc đó ra, không phải bình thường đàn ông đều khoan dung với người đẹp ư?
Người đẹp lồng lộn như cô ta sao lại bị đối xử như thế chứ?
Người quản lý của Di Đóa cũng biết cô ta sai trước, lo lắng Tần Cảnh trở về
sẽ ngầm giở trò nên vội vàng tiến đến trước mặt cô ta, hạ giọng thật
thấp: “Em một vừa hai phải hộ chị cái, địa vị cô ta không được như xưa
nhưng hành sự vẫn ngang tàng đấy! Em làm vậy là muốn chuốc thêm phiền
phức vào người hả?”.
Di Đóa nghiến răng. Nể mặt Tần Cảnh! Nể mặt
Tần Cảnh! Năm đó, chính vì cô ta nể mặt Tần Cảnh nên dù tức giận thế nào cũng phải ráng nhẫn nhịn. Còn phải nhịn bao nhiêu lâu nữa? Lần này, Tần Cảnh chọc phải hoa đán Tập Vi Lam, Di Đóa không tin cô còn có thể trở
mình.
Tần Cảnh vờ vịt trừng mắt lên nhìn Doãn Thiên Dã, ngược lại bình tĩnh nói: “Nổi giận xong rồi, bây giờ có thể bắt đầu chưa?”.
Di Đóa vốn nhịn tức khó chịu lắm rồi, nhưng Tần Cảnh vẫn ra vẻ thờ ơ,
không hề hổ thẹn. Như vậy, không phải càng cho thấy rõ Di Đóa là mụ đàn
bà chua ngoa cố tình gây sự hay sao?
Cô ta gần như siết nát bàn
tay, cuối cùng vẫn không gằn được cơn điên tiết: “Tôi nói là không chấp
nhận phỏng vấn, cô điếc hả, không hiểu tiếng người à?”.
Tần Cảnh
cảm thấp áp suất sau lưng mình bỗng xuống thấp, cô vội ngăn anh lại, nắm chặt bàn tay đang nổi gân xanh kia, điềm nhiên mỉm cười với Di Đóa:
“Tôi hiểu chứ! Nhưng tôi tưởng với trình độ dày công tu dưỡng của mình
thì cô phải khôn ngoan hơn cơ.”
Mắt Di Đóa long lên sòng sọc, lập tức tạt cà phê về phía cô.
Doãn Thiên Dã muốn ngăn lại nhưng Tần Cảnh đã sớm đoán được phản ứng của
anh, liền chặn trước. Tuy anh đã kéo cô sang một bên, cà phê không hắt
đến mặt nhưng trút thẳng vào cổ và ngực cô.
Tần Cảnh đau đến mức
xuýt xoa. Doãn Thiên Dã không nhẫn nhịn được nữa, mắt đỏ gay trong phút
chốc, lần đầu tiên thật sự muốn ra tay đánh phụ nữ.
Tần Cảnh chưa kịp xem vết bỏng của mình đã cảm nhận được người đàn ông
đằng sau có
khuynh hướng xông về phía Di Đóa, liền cuống cuồng ôm chặt lấy anh, sợ
hãi gọi: “Doãn Thiên Dã, đừng, tôi không sao!”.
Giọng Doãn Thiên
Dã lạnh như băng: “Em cho rằng đây là chuyện riêng của em à? Em đi cùng
với tôi, tôi không thể để người khác bắt nạt em được. Huống chi là loại
gái điếm có khiêng lên giường cũng chẳng ma nào thèm này.”
Lần
đầu Di Đóa bị mắng là gái điếm trước mặt bao người, nhưng dáng vẻ hằm
hằm lên của Doãn Thiên Dã hết sức đáng sợ, trông như muốn nhào đến đánh
cô ta vậy. Cô ta vừa giận vừa sợ, một mặt trốn phía sau người quản lý,
thúc giục quản lý che chắn cho mình ra ngoài, một mặt không biết sống
chết gào lên với Tần Cảnh: “Mới bị đạo
diễn An đá đã cấp tốc tìm được con chó ngoan mới rồi hả?”.
Doãn Thiên Dã càng thịnh nộ, Tần Cảnh gần như quýnh quáng đến chết. Đạo điễn Thạch Tiểu Thương còn ở bên ngoài, không thể đánh nhau.
Cô dốc hết sức lực cũng không ngăn được anh, bị sức anh đẩy trượt ra sau. Cô nghẹn ngào: “Đừng, tôi cầu xin anh, đừng như vậy!”.
Doãn Thiên Dã sững sờ, còn Di Đóa và người quản lý của cô ta đã sớm chạy biến.
Anh vẫn đứng ra ngây ra như phỗng, nhưng vừa rồi anh cảm thấy phần áo nơi
xương quai xanh ươn ướt. Anh tưởng đấy là ảo giác, bởi vì cô gái đang ôm rịt lấy anh không hề cử động, cũng không lên tiếng, nhưng cảm xúc ẩm
ướt nóng hổi này đã thấm qua lớp áo sơ mi, khắc vào lòng anh càng lúc
càng rõ rệt.
Từ đầu đến cuối, cô không cất lên một âm thanh nào,
bả vai gầy gò cũng không hề run rẩy, như thế đã yên lặng chìm vào giấc
ngủ từ khi nào.
Ánh mắt Doãn Thiên Dã sâu hút như một cái giếng.
Biết nhau từ lúc sinh ra, mãi cho đến trước lúc tốt nghiệp đại học mới
chia tay, suốt hai mươi hai năm qua, anh chưa bao giờ làm cô khóc. Chính bản thân chưa từng, cũng không cho phép người khác chọc cô khóc. Chỉ
trừ lần mẹ cô qua đời.
Ánh nắng vàng ươm buổi chiều xuyên qua cửa sổ phòng nghỉ, soi lên khuôn mặt tĩnh lặng như chạm khắc của Doãn Thiên Dã. Lớp bụi lấp lánh len lỏi qua bờ vai anh, nhảy múa trên mái tóc Tần
Cảnh.
Tần Cảnh cũng không biết mình đang bị làm sao nữa, chỉ bỗng cảm thấy rất ấm ức, bỗng dưng rơi nước mặt một cách khó hiểu. Giờ khắc
này, cô rất muốn trở về thế giới trước kia, vui vẻ sống với ba mẹ, đi
dạo phố xem phim với Viên Tử, chứ không phải làm một người phụ nữ phóng
túng, trở thành cái gai trong mắt mà nhiều người muốn nhổ quách đi. Giờ
đây, cô làm gì cũng rất gian nan, cực khổ.
Tại sao lại như vậy?
Nhưng cuối cùng, cô chỉ dành một khoảnh khắc ngắn ngủi để trút bỏ nỗi lòng
rồi nhanh chóng bình ổn lại. Dù sao khóc lóc cũng vô ích, vẫn cần phải
bước tiếp.
Cô không hề xấu hổ chùi vài cái lên áo sơ mi của Doãn
Thiên Dã, xác định lau sạch nước đọng trên bờ mi mới lui về sau vài
bước, kéo giãn khoảng cách với anh. Cô cúi đầu, điềm nhiên nói: “Chúng
ta đi thôi.”
Doãn Thiên Dã cũng trầm mặc, làm như chưa xảy ra
chuyện gì, kéo cô vào nhà vệ sinh của phòng nghỉ, giúp cô làm sạch vết
cà phê trên cổ áo.
Tần Cảnh yên lặng, bỗng thấy áo anh dính cà
phê thì ngại ngùng không dám nhìn. Vì thế cô không chú ý đến ánh mắt âm u như sắp nổi bão của anh.
Lúc dùng khăn ướt lau cổ cho Tần Cảnh,
Doãn Thiên Dã thấy da cô bị bỏng đến đỏ ửng, chỉ nhìn thôi cũng khiến
người ta đau lòng. Anh cố gắng nhẫn nhịn, nhẹ nhàng lau đi rồi trầm
giọng nói: “Em ra ngoài trước, chờ tôi một chút nhé!”.
Tần Cảnh ngơ ngác: “Tại sao?”.
Anh lạnh nhạt: “Đi vệ sinh, em muốn nhìn à?”.
Tần Cảnh xấu hổ, lập tức ngoan ngoãn đi ra ngoài. Doãn Thiên Dã trầm mặc
đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại mới lấy điện thoại ra bấm số.
“Cậu chủ!”
“Jason, có việc này.”
“Lần này là ai thế?” Giọng đối phương rất bình thản, thậm chí đến mức điềm nhiên.