Type: Lion Write
Tần Cảnh vừa sửa xong kế hoạch của Trâu Manh đã nhận được điện thoại của
bên cơ sở vật chất khu căn hộ Duyệt Thủy, nói là cần kiểm tra ống dẫn
khí đốt thiên nhiên, muốn cô đến mở cửa.
Tần Cảnh đặt điện thoại
xuống, hơi chột dạ nhìn ra ngoài. Mấy ngày nữa, tổ chuyên mục Chuyện
ngôi sao sẽ dời văn phòng, Doãn Thiên Dã và Đường Quả đang bàn bạc với
nhân viên khác. Cô đi ra ngoài, giao bản kế hoạch cho Trâu Manh, viện cớ đi tìm Dương Tân bàn công việc rồi chuồn đến căn hộ Duyệt Thủy của Doãn Thiên Dã.
Thật ra Tần Cảnh đã sớm cảm thấy chuyện Doãn Thiên Dã ở chung với mình không hay cho lắm, nhưng ban đầu bận rộn nên không có
thời gian để ý. Mấy ngày nay rảnh rỗi, thời gian ở nhà nhiều, kết quả là gặp phải rất nhiều thời khắc khó xử và tế nhị.
Sáng sớm thức
dậy, mơ mơ màng màng đến phòng vệ sinh, sai khi cánh cửa tự động mở ra,
cô liền va phải lồng ngực đàn ông vừa mới tắm gội thơm ngát. Cơn buồn
ngủ lập tức bay biến, trên gương mặt cô hiện rõ vẻ xấu hổ. Lúc ai kia
nhìn thấy vẻ quẫn bách của cô cũng lặng thinh, cứ như nghi ngờ cô cố ý
nhào vào lòng anh vậy. Đúng là đáng ghét!
Mặc đồ dạ hội tơ tằm
đương nhiên phải mặc quần chữ T. Khi Tần Cảnh lấy quần lót đã phơi khô
trong nhà vệ sinh thì Doãn Thiên Dã vô tình đi lướt qua, nhìn mảnh vải
béxíu trong tay cô, đôi mắt tỏ vẻ như đang nín cười, vẻ mặt đương nhiên
cũng khá đặc sắc.
Tần Cảnh biết, đàn ông là giống loài có trí
tưởng tượng phong phú, huống hồ là Doãn Thiên Dã. Cô nghĩ thời điểm mình ở trong phòng đỏ mặt thay quần lót, anh ở phòng khách chắc chắn đang
tưởng tượng dáng vẻ cô khi mặc quần chữ T rồi. Nếu không, lúc cô mặc váy dạ hội đi ra ngoài, ánh mắt của anh sẽ không lướt xuống dưới như thế.
Đúng là đồ trời đánh!
Buổi tối, cô bê laptop ra phòng khách lên
mạng, trang web nhảy ra bỗng dưng vang lên âm thanh kỳ quái, hẳn các bạn cũng biết là gì rồi đấy! Tần Cảnh luống cuống không kịp tắt đã cảm nhận được một ánh mắt đầy thâm ý bên cạnh, kiểu như công tử hào hoa thương
hại cho cô gái trong sáng mang nội tâm khao khát vậy. Vô cùng khó ưa!
Vì thế Tần Cảnh quyết định tìm bác Doãn để lấy lại chìa khóa của căn hộ
khu Duyệt Thủy. Dù thế nào cũng phải tống Doãn Thiên Dã ra khỏi nhà cô.
Nếu không, ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện thật chứ chẳng chơi.
Tần
Cảnh đi tìm Doãn Tùng. Doãn Tùng vô cùng vui vẻ, lập tức đưa chìa khóa
căn hộ của Doãn Thiên Dã cho cô. Nhưng bác ấy lại nói một câu vô cùng
sâu xa: “Bác tịch thu căn hộ của nó là vì sợ nó mang mấy người phụ nữ
không đàng hoàng về. Nhưng bây giờ giao chìa khóa lại cho con thì tùy
con xử lý”.
Tần Cảnh nghẹn lời.
Cô rất rối rắm. Dù sao
chuyện người thừa kế không thể thay đổi được. Cho dù hiện tại không có
tiền thì vẫn có rất nhiều phụ nữ lao vào lòng anh. Cái tất lớn hơn cái
tuổi, bây giờ khó khăn lắm anh mới nghiêm chỉnh một chút, nếu để anh tự
tại, vậy chút thành quả hiện giờ sẽ đổ bể trong gang tấc thôi.
Cô đắn đo mãi, cuối cùng vẫn không nói chuyện ngôi nhà cho Doãn Thiên Dã
biết. Nghĩ đến việc hiện giờ chìa khóa nằm trong tay mình, cô đến chỗ cơ sở vật chất sửa lại cách thức liên lạc, để lỡ như có chuyện gì cũng
không cần là phiền Doãn Tùng, không cần kinh động đến Doãn Thiên Dã, để
cô tự đi giải quyết là được.
Không ngờ mới sửa lại cách thức liên lạc một, hai ngày, bên kia đã phải sửa đường khí đốt. Lúc này, Tần Cảnh đành lén lút chạy qua.
Đây là lần đầu tiên Tần Cảnh đến căn hộ
của Doãn Thiên Dã. Nơi này khác hẳn với tưởng tượng của cô. Căn hộ mang
phong cách cổ điển, được trang trí chủ đạo với hai màu trắng đen tinh tế và quý phái, đem đến cảm giác sạch sẽ gọn gàng, ngay cả sô pha cũng
trắng tinh không nhiễm một hạt bụi.
Tuy cả tháng trời không có ai vào ở nhưng căn nhà vẫn tinh tươm, không hề giống chỗ ở của đàn ông độc thân, cũng không giống nơi từng có phụ nữ ở lại bởi khi Tần Cảnh đi một vòng, không phát hiện ra bất cứ vật gì liên quan đến phụ nữ cả, ngay cả trên kệ rửa mặt cũng không có mấy loại mỹ phẩm.
Trong lúc nhân
viên kiểm tra đường khí đốt, Tần Cảnh rảnh rang ngó ngiêng chồng đĩa ghi hình trên kệ ti vi, trong đó có một chiếc đĩa viết tiêu đề bằng tiếng
Ý: Turandot.
Tần Cảnh giật mình, anh còn xem cả nhạc kịch cơ đấy! Kết quả không giống như cô nghĩ. Đây không phải nhạc kịch mà là vở kịch do du học sinh Trung Quốc của Học viện Sân khấu Điện ảnh cải biên lại.
Càng ngoài sức tưởng tượng của cô là trình độ diễn xuất của vai nam
chính Doãn Thiên Dã lại khá thuần thục.
Diễn xuất của anh rất
rung động, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn vẻ si tình, nhanh trí, nhạy
bén, bá đạo, dịu dàng của hoàng tử Calaf. Điều này khiến Tần Cảnh hơi
xấu hổ. Đêm đó, anh bảo mình học diễn xuất hai năm rưỡi, cô lại cho rằng phần lớn thời gian anh chỉ lêu lổng mà thôi. Vở kịch này của anh đã
khiến cô xúc động, đến tận khi đĩa chạy hết, cô vẫn còn chưa thể hoàn
hồn.
Xem hết vở kịch, nhân viên cũng sửa chữa xong xuôi. Tần Cảnh bỏ đĩa vào hộp, bất ngờ phát hiện có một thứ bên trong, rút ra xem thì
đó là một tờ giấy trắng ghi dòng chữ Tiamo bằng bút đen.
Tần Cảnh sửng sốt, cảm xúc này là… Cô lật qua, quả nhiên là một tấm ảnh.
Trước nhà thờ Chúa Ba Ngôi ở Rome, Doãn Thiên Dã ngồi trên bậc thang kiểu Tây Ban Nha cổ rộng lớn, cánh tay gác hờ lên đôi chân dài, ngón tay đẹp tựa tay của nghệ sĩ đàn dương cầm. Anh khẽ mỉm cười nhưng quyến rũ đến mức
khiến người ta không thể dời mắt.
Tuy nhiên, khi ánh mắt nhích
lên, Tần Cảnh lại thấy có một cô gái ngồi ở bậc thang trên, ôm lấy cổ
anh từ phía sau, nụ cười rực rỡ như hoa mùa hạ. Cô ấy rất đẹp, anh cũng
rất tuấn tú, trông như một cặp trời sinh vậy.
Trong lòng Tần Cảnh dấy lên một cảm xúc kỳ lạ, chắc chắn không phải là thoải mái rồi. Cô
chưa từng gặp cô gái trong tấm ảnh này, nhưng nhận ra cô ấy chính là
diễn viên nữ đóng vai công chúa Turandot trng phim, một nữ diễn viên đẹp lộng lẫy.
Tần Cảnh lặng lẽ nhét tấm hình lại, không biết cảm xúc của mình là nghẹn ứ hay là gì khác. Cô đâu thèm thích tên Doãn Cặn Bã
kia, nhất định là do cảm xúc của Tần Cảnh trước kia tác quái rồi. Có lẽ
cô sẽ ổn nhanh thôi.
Khi chuẩn bị rời đi, Tần Cảnh lại nghe thấy
tiếng chuông cửa. Trong khoảnh khắc mở cửa ra, cô phát hiện cảm xúc kỳ
lạ ấy không thể dập tắt nổi. Bởi vì cô gái xinh đẹp trong tấm ảnh, trong đĩa ghi hình giờ phút này đang đứng ngay trước mặt cô.
Tần Cảnh
hốt hoảng, vẻ mặt người đẹp đối diện cũng thảng thốt hệt như cô. Nói
chính xác là trong tích tắc cửa mở ra, ánh mắt kích động thấp thỏm của
cô ấy hóa thành kinh ngạc. Cô ấy sững người nhìn Tần Cảnh hồi lâu, lại
nhìn qua biển số nhà mới nghi ngờ hỏi: “Đây không phải là nhà của Doãn…
À, xin hỏi, đây có phải là nhà của Doãn Thiên Dã không?”.
Tần
Cảnh hoàn toàn không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, cười gượng gạo: “Ồ, đúng vậy, nhưng mà dạo này, anh ấy không ở đây”.
Nghe vậy cô gái kia có chút thất vọng, nhưng hiển nhiên cô ấy quan tâm đến một vấn đề khác hơn: “Vậy, cô là gì của anh ấy?”.
“Bạn bè bình thường thôi.” Trong giây phút này, Tần Cảnh lại muốn nói dối,
nhưng cô chế ngự lại cảm xúc lạ thường ấy, thành thật trả lời: “Lúc anh
ấy không ở đây, bác
Doãn nhờ tôi giúp anh ấy quán xuyến nhà cửa”.
Chỉ có điều, cô lặng lẽ giấu đi chuyện cô biết hiện giờ Doãn Thiên Dã đang ở đâu.
Thật là quái lạ! Trong lòng cô như có hai người đang tranh cãi:
Tần Cảnh, cô nổi điên gì thế hả?
Tôi không muốn nói đấy, thì sao?
“Ồ, vậy sao?” Cô gái nhìn khuôn mặt thản thiên của Tần Cảnh, cười tươi tắn, vội lấy một tờ danh thiếp trong túi Gucci ra đưa cho cô. “À, đây là
danh thiếp của tôi. Nếu cô gặp anh ấy, phiền cô bảo anh ấy liên lạc với
tôi, được không?”
Tần Cảnh gật đầu, nhận lấy danh thiếp xem, “Tô Man, diễn viên hợp đồng cấp B của quản lý Thịnh Hạ.”
Tô Man, cái tên rất phù hợp với khí chất của cô ấy, mà rõ ràng cô ấy là
một người tài giỏi, không bỏ học dang dở, hết bốn năm mới trở về nước.
Vừa về đã là diễn viên hợp đồng của công ty quản lý giải trí Thịnh Hạ số một trong nước, chắc chắn khả năng diễn xuất và bối cảnh cũng không tầm thường rồi. Mà vào Thịnh Hạ, con đường tương lai chắc hẳn sẽ thuận buồm xuôi gió.
“Tôi sẽ nói lại với anh ấy.” Tần Cảnh cất danh thiếp, đóng cửa lại.
Tô Man vui vẻ ra về, lúc đi theo Tần Cảnh xuống lầu còn bâng quơ nói rất
nhiều, xoay quanh những chuyện kỳ thú khi cô ấy và Doãn Thiên Dã học ở
Ý. Đến lúc tạm biệt, Tô Man mới chợt nhớ ra: “Ôi, xin lỗi, tôi còn chưa
biết tên cô là gì?”.
“Tần Cảnh.” Cô mỉm cười hờ hững.
Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt mang lúm đồng tiền như hoa của Tô Miên hơi ngẩn ra
nhưng cô ấy lấy lại vẻ bình thường chỉ trong nháy mắt, Tần Cảnh không hề phát hiện, Tô Man lập tức nở nụ cười tư tin thư thái hơn bao giờ hết.
Trên đường trở về phòng làm việc, Tần Cảnh luôn có cảm giác là lạ, trong
lòng như giăng một màn sương khó tả. Quái đản, cô trầm tư suy nghĩ hồi
lâu, cảm thấy có lẽ do gần đây tổ chuyên mục sắp dời văn phòng nên phiền lòng.
Lúc vào văn phòng, nhìn thấy Doãn Thiên Dã đang đẩy cây
lau nhà, cô bỗng phát giác hình như cách mình sử dụng anh trợ lý này
không đúng cho lắm thì phải. Nhớ kỹ lại, hơn nửa tháng qua, anh lái xe,
mua cà phê, lấy trang phục, chạy đến phim trường, làm quay phim, công
nhân bốc vác… còn khiêm luôn chức năng dọn dẹp văn phòng nữa. Dĩ nhiên
việc này không ai yêu cầu anh làm nhưng do bản thân anh có độ mẫn cảm
với hoàn cảnh mình ở nên không cần người nhắc nhở cũng sẽ đúng giờ quét
dọn.
Tần Cảnh nhìn anh cần mẫn lau sàn nhà khiến cả văn phòng
dường như sáng lấp lánh đến mức người ta không nhẫn tâm mang giày bước
vào. Lại nhớ về vở kịch kia, Tần Cảnh cảm thấy mình đã không biết trọng
nhân tài rồi.
Sau khi cô hỏi Trâu Manh mới biết khóa đào tạo diễn viên đầu tiên trong năm của công ty vừa hay đến kỳ nhập học, thế là cô
gọi Doãn Thiên Dã vào phòng riêng, đưa đơn đăng ký cho anh, chỉ vào:
“Đây, đăng ký đi!”.
Doãn Thiên Dã liếc xem: “Tại sao?”.
Tần Cảnh ngồi trên ghế, thấy tư thế anh cúi người xuống cách mình khá gần,
bèn ngại ngùng nhích ra sau, cười nói: “Không phải anh muốn làm diễn
viên sao? Sao không thử xem? Nhân viên của công ty có thể vừa làm vừa
học đấy!”.
“Đã hết hứng từ lâu rồi.” Doãn Thiên Dã thờ ơ.
Tần Cảnh nhíu mày, sao lại hết hứng? Hết hứng, vậy anh đặt mấy cái đĩa ghi
hình ở vị trí tiện tay lấy được để làm gì? Rốt cuộc là cô đối nghịch với anh hay là anh luôn đối nghịch với cô đây?
Doãn Thị là công ty
giải trí, sau này, nếu Doãn Thiên Dã tiếp nhận, đương nhiên phải hiểu
biết về cơ chế vận hành của giới showbiz rồi. Nhưng hình như hiện giờ,
anh không có hứng thú với bất cứ thứ gì. Hôm nay, khó khăn lắm cô mới
phát hiện được diễn viên cũng là một cách bắt đầu, sau này sẽ tìm hiểu
sâu hơn. Không ngờ…
Tần Cảnh lập tức rũ mắt, buồn bã nói: “Doãn Thiên Dã, anh là đồ lừa gạt”.
Doãn Thiên Dã không hiểu sao cô lại thành ra thế, hơi đờ người ra: “Tôi gạt em khi nào?”.
Tần Cảnh nhớ lại nội dung nhật ký, ánh mắt ai oán nhìn anh: “Trước kia anh
đã nói, nếu sau này tôi làm đạo diễn, nhất định sẽ vì kỹ thuật quá tệ mà không ai thèm làm nam chính, anh sẽ hi sinh hình tượng đến giúp tôi
mà”.
Doãn Thiên Dã thoáng ngẩn ngơ, có phần hốt hoảng. Hồi lâu
sau, anh mới trở lại bình thường, mày khẽ nhăn: “Cũng vì nhớ đến câu nói này mà tôi mới không chịu đấy! Tần Cảnh, em hành hạ tôi đến nghiện rồi
hả? Sau này, nếu em làm đạo diễn, tôi làm diễn viên, tôi không bị em đày đọa chết mới là lạ!”.
Tần Cảnh không phục: “Tôi đâu có ác với anh vậy chứ?”.
Doãn Thiên Dã: “Hơ!”, Dứt lời anh liền quay đầu đi, không thèm nhìn cô nữa.
Tần Cảnh cố chấp cười tít mắt dụ dỗ: “Doãn Thiên Dã, làm diễn viên rất tốt, đóng phim rất vui đấy”.
“…”
“Đóng phim có thể hút được nhiều fan nữ mà.”
“…”
“Đóng phim có thể kiếm được rất nhiều tiền nữa đấy!”
“Lúc trước, em và ba tôi kết bè kết phái làm loạn không phải vì không cho
tôi chơi, không cho tôi làm loạn với đám đàn bà con gái, không cho tôi
tiêu tiền sao?” Doãn Thiên Dã tốt bụng nhắc nhở cô: “Bây giờ, em lại
trước sau mâu thuẫn rồi. Nếu tôi cần những thứ này thì em lập tức hủy bỏ giao kèo với ba tôi đi, thế là tôi đỡ phải cực nhọc đóng phim rồi”.
Gã này sao tinh ranh thế, chuyên gàn bướng với cô thôi!
Tần Cảnh mắng thầm vài câu với cái gáy của anh, lại cười dụ dỗ: “Nếu anh đi đăng ký, còn ngoan ngoãn học một thời gian thì tôi sẽ thử nói với ba
anh, trả lại cho anh xe hơi và căn hộ”.
Ánh mắt Doãn Thiên Dã lập tức lướt sang: “Tôi không cần nói thử, tôi cần đảm bảo kìa!”.
Tần Cảnh tiếp tục cười híp mắt gật đầu, trong công cuộc dụ dỗ người đàn ông này, xưa nay không hề có thử thách nào đáng nói cả.