Tần Cảnh đứng giữa thang máy lồng kính, nhìn khung cảnh chậm chậm xuống dần mà trong lòng bỗng nảy sinh chút ngờ vực (*).
(*) Bắt đầu từ chương này, Tần Cảnh đã xuyên vào trong tiểu thuyết. Tất cả
các tình tiết, tính cách nhân vật và các mối quan hệ đều hoàn toàn do
Viên Tử tự sáng tạo ra, không hề ảnh hưởng cũng như không thể đồng nhất
các nhân vật trong truyện với các nhân vật quen biết với Tần Cảnh ngoài
đời.
Sao cô vừa ngủ một giấc, mở mắt ra đã đứng trong thang máy
nhỉ? Cô không thể nào nhớ nổi lý do mình lại xuất hiện ở đây. Thật kỳ
lạ, chẳng lẽ tối qua cô đọc truyện lâu quá, ngủ chưa đủ giấc nên đầu óc
mụ mị ư?
Tần Cảnh ngờ nghệch gõ đầu, lúc này, tiếng chuông điện
thoại bỗng vang lên lảnh lót. Cô giật mình phát hiện nó phát ra từ túi
xách của mình.
Nhấc chiếc túi lên, Tần Cảnh lại phát hoảng thêm
một phen. Nhãn hiệu Chanel phiên bản giới hạn, có nhầm không vậy? Cô
không thích cái logo hai chữ C kia, xưa nay không dùng Chanel bao giờ
mà!
Tần Cảnh cuống quít lấy di động ra xem, trên màn hình hiện rõ hai chữ to đùng: An Nham.
An Nham? An Nham là ai thế? Cô chưa từng lưu cái tên này. Không - hề - quen - biết…
Trời ạ!
An Nham!!!
Đây chẳng phải là gã nam phụ trong phần truyện gốc, sau đó biến thành nam
chính trong tác phẩm Minh tinh tránh ra kia ư? Hôm nay có nhiều việc
giật gân quá, chẳng lẽ cô xuyên không vào tiểu thuyết rồi? Xuyên không
liên hoàn, có nhầm lẫn gì không đây?
Không thể nào, không thể nào!
Tần Cảnh không dám tin, nhưng dù sao cô vẫn phải nghe điện thoại trước đã rồi hẵng nói.
“Tần Cảnh, có gì cô cứ nhắm vào tôi, sao phải ra tay với Vi Lam? Tôi cảnh cáo…”
Tần Cảnh sợ hết cả hồn, cúp máy theo phản xạ. Vi Lam? Lại thêm một nhân vật nữa nhảy ra từ trong tiểu thuyết.
Thế này là sao? Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì giọng nói liến
thoắng của người dẫn chương trình vang lên từ màn hình LCD trong thang
máy chợt khiến không gian nhỏ hẹp trở nên ồn ào:
“Ngôi sao xinh
đẹp mới nổi Tập Vi Lam từ khi ra mắt luôn có tiếng là hiền lành, chưa
từng dính vào bất cứ vụ lùm xùm nào. Những nghệ sĩ từng hợp tác với cô
ấy dù là người mới hay siêu sao đều khen ngợi cô ấy không ngớt. Ngay cả
nhân viên làm việc cho cô ấy cũng lập tức trở thành fan trung thành.
Nhưng mấy ngày gần đây, ngôi sao tinh khiết như hoa bách hợp ấy lại bị
ngôi sao Tần Cảnh cùng công ty truyền thông gây khó dễ. Người quen cho
biết, vì để mất giải thưởng đạo diễn mới xuất sắc nhất của Tinh Nguyệt
vào tay An Nham đầy tài hoa, Tần Cảnh trong cơn nóng giận đã bôi nhọ An
Nham, cùng lúc trút giận lây sang Tập Vi Lam chỉ vì cô ấy thể hiện quan
điểm ủng hộ vị đạo diễn này…”
Sao tình tiết này quen thế nhỉ? Hình như trong truyện có đoạn này thì phải.
Nếu cô nhớ không nhầm thì trước đó, Tần Cảnh nhận được một tấm ảnh hôn môi
nồng cháy của Tập Vi Lam và An Nham. Trong cơn nóng giận, cô đã đăng tải bức hình, kết quả không hại Tập Vi Lam mà lại rước vạ vào mình. Cũng
chính từ lúc đó, công việc và cuộc sống của Tần Cảnh đột ngột thay đổi.
Trước kia cô là biên kịch và đạo diễn chuyên mục thuận buồm xuôi gió bao nhiêu, sau này vận mệnh xui xẻo, đường đời gian truân bấy nhiêu.
Trong thang máy lồng kính chạy thẳng xuống dưới, ánh nắng ban mai mỏng manh
điểm sáng lấp lánh trên lớp thủy tinh, hắt lên gương mặt Tần Cảnh. Hình
bóng mờ ảo in trên đó của cô mang cảm giác quái lạ không sao kể xiết.
Nhìn đăm đăm vào cô gái thoáng vẻ xa lạ kia, Tần Cảnh ngỡ ngàng đến thẫn thờ.
Búi tóc kiểu Paris sang trọng, trang điểm tỉ mỉ, khuôn mặt
mỹ lệ, đồ công sở Chanel cao cấp… Đây không phải là Tần Cảnh thích mặc
quần áo thể thao mà chính là Tần Cảnh - nguyên nữ chính của tiểu thuyết
kia đó sao? Cô thật sự đã xuyên không vào tiểu thuyết, trở thành nữ
chính Tần Cảnh trùng tên trùng họ bị trả thù bi thảm kia rồi…
Ối
thần linh ơi, có cần như vậy không? Tối qua cô chỉ kêu gào bất bình thay nữ chính thôi mà, thế mà bây giờ đã xuyên vào đây rồi? Gì vậy trời,
muốn cô trở thành nguyên nữ chính xứng danh ư? Còn phải oan oan tương
báo đến khi nào cơ chứ?
Thang máy dừng lại ở tầng 12, Tần Cảnh đờ đẫn đi ra, kết quả thứ chào mừng cô lại là ánh nhìn soi mói của tất cả
nhân viên. Mọi người đều là fan của Tập Vi Lam, cô đổ tiếng xấu cho nữ
thần trong lòng họ, đương nhiên phải hứng chịu chỉ trích rồi!
Dưới bao ánh mắt căm ghét ấy, cô chỉ biết lặng câm. Tuy không biết ai với
ai, nhưng dựa vào trí nhớ của “Tần Cảnh” trong truyện, cô vẫn điềm nhiên đi vào phòng làm việc của Giám đốc bộ phận truyền thông online tại Công ty Truyền thông điện ảnh và Truyền hình Tinh Nguyệt.
Cô chưa kịp đứng vững thì Giám đốc Dương Tân chờ đợi đã lâu nổi đóa: “Ngôi sao của
công ty lại bị chính bộ phận truyền thông online nhà mình bóc mẽ! Tần
Cảnh, đầu óc cô có vấn đề à?”
Dương Tân không kìm nổi cơn giận,
lúc quát mắng còn tiện tay ném cả chồng bản thảo đặt trên chiếc bàn gỗ
lim về phía cô. Một tiếng “bốp” vang dội, mấy tập bản thảo đủ mọi màu
sắc cuốn theo cơn thịnh nộ, ào ạt trút về phía Tần Cảnh như bão táp.
Trang giấy nhăn nhúm rơi lộp bộp xuống đất, có mấy tập đập vào đôi giày cao
gót đỏ bóng loáng của Tần Cảnh. Thậm chí, có một tập bay sượt qua tai
cô, làm rối búi tóc kiểu Paris chỉn chu.
Cô gái mang khuôn mặt
xinh đẹp không chút tì vết bình thản đối diện với tiếng quát mắng phẫn
nộ của cấp trên, chỉ quật cường mím nhẹ bờ môi, lạnh nhạt nhìn Dương Tân đang khoác trên mình bộ vest sang trọng.
Cô đã từng đọc qua tình tiết này nên không hề ngạc nhiên. Vả lại, cô không muốn đối nghịch với
anh ta. Cô nhớ Dương Tân có thể coi như là một nửa ân sư của Tần Cảnh. Ở thế giới xa lạ này, người trước mắt đây là người đầu tiên đối xử tốt
với cô. Anh ta nổi giận chẳng qua vì tiếc nuối và muốn tốt cho cô thôi.
“Tần Cảnh, cô trông chuyện tốt mà cô làm đi!” Dương Tân cau có cầm điều
khiển từ xa bật màn hình ti vi tinh thể lỏng cỡ lớn. Hình ảnh hiện lên
khiến bất cứ ai chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng đã đỏ mặt.
Đoạn
video online này không có giọng nói của người tường thuật, chỉ có từng
đoạn phim ngắn và hình ảnh vụn vặt nối tiếp nhau. Đầu tiên là đoạn phỏng vấn Tập Vi Lam trước đó không lâu, hỏi cách nhìn của cô ta về sự việc
“lộ hàng” của ngôi sao hạng C Thư Miểu. Vi Lam xinh đẹp hút hồn khẽ
cười: “Tôi không tiện nói gì cả, nhưng là người của công chúng, bình
thường phải chú ý hình tượng”.
Vừa dứt lời liền xuất hiện một tấm ảnh to chình ình chụp cảnh “lộ hàng” của Tập Vi Lam. Thật ra cũng không thể nói là lộ hàng được, có điều Tập Vi Lam mặc váy trắng thướt tha
không nhận ra rằng phía sau đã bị “người bạn thân hàng tháng” nhuộm màu
đỏ chót. Bên trái đoạn băng đề dòng chữ đỏ: Kìa cô em gái đỏ xinh, sao
em nỡ điểm tuyết trinh trắng ngần.
Tiếp đó là đoạn băng Tập Vi
Lam e lệ trả lời phỏng vấn mấy ngày trước: “Tôi có thể nói rõ với mọi
người, bây giờ tôi vẫn chưa có bạn trai, cũng chưa có ý định yêu đương.
Tôi là một người khá bảo thủ, luôn cảm thấy có khoảng cách với đàn ông,
không dám đến gần họ. Thậm chí đến giờ, tôi vẫn chưa mất nụ hôn đầu
nữa”.
Đoạn băng thứ ba được cắt từ buổi phỏng vấn của An Nham vào mấy ngày trước, câu trả lời cũng tương tự như vậy.
m thanh dừng lại đột ngột, tấm ảnh Tập Vi Lam và An Nham hôn nhau thắm
thiết hiện lên, bên phải đoạn phim là dòng chữ lớn màu vàng: Liệu ai
đang che giấu cho ai?
Chẳng biết câu này ám chỉ An Nham dựa vào
sự trợ giúp của Tập Vi Lam để thăng chức, hay ám chỉ Tập Vi Lam dựa vào
An Nham để bồi dưỡng thế lực thân tín ngày sau?
Dương Tân nhắm
mắt lại, đoạn clip chỉ dài một phút nhưng lần đầu xem anh ta đã suýt nữa lăn đùng ra ngất. Tuy đã trút được cơn thịnh nộ nhưng anh ta không sao
tin nổi Tần Cảnh luôn thận trọng lại gây ra chuyện này.
Chuyên
mục bản tinh Tiêu điểm sáng trên mạng này không dễ gì được trở thành
biểu tượng giải trí cao cấp, anh ta còn dự định mang sản phẩm tiêu biểu
của bộ phận truyền thông mạng đi tham gia cuộc bình chọn hàng năm trong
ngành nữa. Không ngờ Tần Cảnh lại đăng tải một đoạn phim không những
nghèo nàn về trình độ kĩ thuật mà còn “phản lưới nhà” như thế này!
Xưa nay, anh ta chưa từng nghi ngờ khả năng ngôn từ sắc bén, tài quan sát
tinh tường như ứng như sói và phong cách hành sự quyết liệt chém đâu
trúng đó của Tần Cảnh. Nhưng anh ta không thể ngờ rằng thanh kiếm sắc
bén khiến đối thủ kinh hồn bạt vía này lại chĩa thẳng về phía nghệ sĩ
dưới trướng công ty mình.
Dương Tân cảm thấy như bị phản bội, lại giận dữ quát tháo: “An Nham là đạo diễn do công ty chúng ta đào tạo,
Tập Vi Lam cũng là nghệ sĩ của công ty chúng ta, sắp sửa đi tranh giải
diễn viên được yêu thích nhất năm nay. Còn cô thì ngấm ngầm sắp đặt
chuyện này, còn chọn đúng thời điểm tung tin của cô ấy, muốn gây scandal hả? Công ty của chúng ta mới cổ phần hóa được bao lâu, cô muốn cho
người ngoài biết chúng ta đang đấu đá nội bộ, tự diệt lẫn nhau sao?”
Tần Cảnh thấy anh ta giận như vậy rất muốn xoa dịu, nhưng lại phải mau
chóng nhớ lại tình tiết trong truyện, làm rõ chân tướng sự việc. Vì thế, cô trưng lên vẻ mặt lạnh như tiền, lẳng lặng và bình thản xem đoạn phim lặp lại trên ti vi kia. Dưới garage tăm tối, trong chiếc Audi màu đen,
hai người đó đang hôn nhau thắm thiết. Đôi mắt trong veo nhưng thoáng vẻ trống rỗng của cô lóe lên sự thù hằn. Đúng là đôi tình nhân đê tiện!
Ớ, Tần Cảnh nguyên bản trong tiểu thuyết bỗng dưng nhập vào xác cô à?
Cô biết Tần Cảnh làm vậy là do cơn ghen trỗi dậy, muốn trả thù Tập Vi Lam. Nhưng cô đâu thèm loại đàn ông bị phụ nữ thao túng như An Nham chứ, có
cho cô cũng không cần. Bây giờ lại nói cô vì tên đàn ông tệ bạc này mà
đánh mất lý trí, thật sự là quá căm phẫn, quá xấu hổ mà!
Có tìm cũng nên tìm một lý do cho ra hồn mới phải chứ!
Tần Cảnh cấp tốc lùng sục ký ức trong đầu. Theo như cô nhớ, An Nham làm
theo kế hoạch của Tập Vi Lam, dùng cô làm bàn đạp để giành lấy cơ hội
trở thành đạo diễn thực tập. Chính Tần Cảnh đã ngốc nghếch “dâng hiến”
tác phẩm của mình cho anh ta, sau đó còn mang tác phẩm đi dự thi hộ. Kết quả, An Nham giành được cơ hội làm đạo diễn thực tập, còn Tần Cảnh chỉ
có thể tiếp tục là biên đạo (*) chuyên mục trên mạng.
(*) Từ
“biên đạo” được tác giả sử dụng trong truyện với ý nghĩa là một vị trí
kiêm nhiệm cả công việc biên kịch và đạo diễn chứ không phải là vai trò
biên đạo là chỉ đạo múa hay võ thuật như cách hiểu thông thường.
“Tại sao người có thể chuyển sang làm đạo diễn thực tập ở bộ phận điện ảnh
và truyền hình lại là anh ta?” Tần Cảnh nhìn Dương Tân chằm chằm, bởi vì nhớ đến tình tiết này mà cười khẩy, “Tổng giám đốc Dương, anh cho rằng
em không đủ tư cách làm đạo diễn, còn An Nham thì đủ khả năng ư?”.
Dương Tân cảm thấy khó hiểu: Cô ta vẫn còn cười được à?
“Chẳng phải tại cô à? Thật không hiểu làm sao, tác phẩm kia hoàn toàn không
xứng với thực lực trước nay của cô.” Anh ta nói một tràng, rồi nghiêm
mặt nhìn cô.
Đương nhiên anh ta không biết Tần Cảnh trước mặt này đã thay đổi linh hồn. Anh ta chỉ cho rằng cô vẫn là cô gái xuất sắc,
ngoại hình bắt mắt, tư chất thông minh, nắm bắt mọi chuyện nhanh hơn
người khác gấp mấy lần trong ký ức của mình.
Anh ta còn nhớ, cô
của bốn năm trước mới chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp nhưng đã mang
phong thái ôn hòa và nổi bật hơn người, ôm trong mình quyết tâm trở
thành nhà báo giải trí mà những người xung quanh không thể nhìn ra.
Khi ấy, cô vẫn mang vẻ bình thản ung dung, từng cử chỉ đều tao nhã và kiêu
ngạo, dường như tất cả các vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng thoắt cái, phong thái của cô đã hoàn toàn thay đổi: Ánh mắt trở nên
lạnh lùng, như thể không màng đến
hậu quả mãi mãi vượt qua sự tồn tại
của con người và sự vật, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, dù quỷ thần có
muốn ngăn cản cũng không được.
Anh ta khá tiếc nuối nhưng cũng
không ghét cô của lúc này, dù sao con người ai cũng sẽ thay đổi. Dương
Tân cười có phần bất đắc dĩ. Cô phải trở thành loại người máu lạnh như
thế này mới thích hợp bon chen giữa giới giải trí.
Dương Tân bóp
trán, ngồi xuống ghế nhìn cô rồi nói: “Đây là quyết định của cấp trên,
tôi không thể can thiệp. Vả lại, cô đã lăn lộn trong giới lâu như vậy,
lẽ nào vẫn ngây thơ cho rằng nơi này tồn tại công bằng hay sao?”.
Tần Cảnh cười nhạt, trong cuộc sống hiện tại, quả thực cô học chuyên ngành
đạo diễn, thế nên Viên Tử đã xây dựng nhân vật chính dựa theo cuộc sống
thật của cô. Nhưng khác với cô tiểu thư nhà giàu Tần Cảnh trong truyện,
Tần Cảnh của thực tại là con ông cháu cha, đã tiếp xúc với đủ loại
người, đủ loại việc, sớm biết thế giới này hoàn toàn không có công bằng
rồi.
“Tôi biết cô giỏi hơn An Nham nhiều, nhưng sau chuyện này,
cô nên học cách tiết chế tính tình của mình đi!” Dương Tân cau mày lần
nữa. “Dù không nghĩ đến công ty, ít nhất cô cũng nên nghĩ đến chút tình
nghĩa giữa cô và Tập Vi Lam chứ. Hai người không phải là bạn tốt sao?
Năm ngoái, nếu không nhờ có Tập Vi Lam làm cameo (*) cho đoạn phim ngắn
của cô, cô tưởng tay mơ như cô có thể nổi tiếng nhanh chóng như vậy à?
Bây giờ, gây ra chuyện lớn thế này, công sức của cô cũng tan thành mây
khói cả rồi.”
(*) Cameo hay diễn viên khách mời là thuật ngữ chỉ sự xuất hiện với khoảng thời gian ngắn của diễn viên hay người
nổi tiếng trong tác phẩm nghệ thuật như phim điện ảnh, truyền hình.
Thông thường, vai diễn cameo không phải nhân vật quan trọng mà chỉ mang
mục đích gia tăng sự chú ý của công chúng nhằm nâng cao hiệu quả truyền
thông.
Nói đến đây, Dương Tân lại không nén nổi cơn giận. Tần
Cảnh rất có tài, xử sự cũng chừng mực, dù lần này bại bởi An Nham nhưng
về sau vẫn còn rất nhiều cơ hôi được điều sang bộ phận truyền hình và
điện ảnh làm đạo diễn. Thế mà hiện tại, cô làm vậy rõ ràng đã tự hủy
hoại tiền đồ của chính mình.
Dương Tân không nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mà chuyển qua trách móc: “Tập Vi Lam là cô gái ngây thơ
và lương thiện, sao cô lại nhẫn tâm thế hả? Sao cô nỡ lòng ra tay với
bạn thân của mình chứ?”.
Anh ta vẫn không tin cô là người đánh
mất nguyên tắc chỉ vì chuyện ghen tuông vớ vẩn. Nếu như vậy, cô có gì
khác những kẻ giả dối kia cơ chứ?
Tần Cảnh không nói không rằng,
chỉ khẽ nhướn mày. Ồ, suýt nữa cô quên mất, trong truyện, Tập Vi Lam là
người rất tốt. Nửa phần trước truyện, quan hệ giữa hai chị em này còn
chưa đến nỗi nào, tuy họ đều có tâm tư đấu đá nhau nhưng ngoài mặt vẫn
giữ không khí hòa nhã. Người ngoài không biết họ là chị em một nhà mà
đều tưởng họ là bạn thân. Ban đầu, Tập Vi Lam vừa ngấm ngầm trù tính con đường thăng tiến của mình vừa lừa gạt Tần Cảnh đến ngu người. Dù sau
này trở mặt thì vẫn tỏ vẻ chu đáo ân cần với Tần Cảnh, làm cho mọi người lầm tưởng cô ta lòng dạ thiện lương, còn Tần Cảnh là loại vong ân bội
nghĩa.
Vì thế, tình huống có thể tổng kết là: Ôi, ai bảo Tần Cảnh sinh ra đã là mụ phù thủy độc ác cơ chứ!
Sứ mạng của cô chính là dùng quả táo độc hết lần này đến lần khác nói cho
Tập Vi Lam biết rằng thế giới này không trong sáng, thuần khiết như
“trái tim thủy tinh” của cô ta đâu.
Dương Tân hít sâu một hơi rồi dựa vào ghế, rệu rã nói: “Tần Cảnh, tôi cho rằng cô không phải loại người như vậy".
Câu nói này bất ngờ khiến Tần Cảnh thẫn thờ, trong đầu đột nhiên xuất hiện
một khuôn mặt bơ phờ mỏi mệt của đàn ông trung niên: “Cảnh à, con không
phải là người như vậy”.
Người đó là ai? Ba của Tần Cảnh ư? Đúng
vậy, lúc này Tần Cảnh đã vì An Nham mà chiến tranh lạnh với ba mình bốn
năm rồi nhỉ? Cũng chính khi đó, Tập Vi Lam đã thay thế vị trí của Tần
Cảnh, trở thành con gái ngoan của ông.
Tần Cảnh bắt đầu cảnh
giác, vậy mà cô lại xuyên vào thời điểm này, nếu sớm hơn một ngày thì
tốt rồi, cô sẽ không công bố đoạn phim bôi xấu Tập Vi Lam kia. Nhưng bây giờ, cô buộc phải đối diện với cục diện rối mù này. Từ đây trở về
trước, Tần Cảnh lên như diều gặp gió. Nhưng từ đây trở về sau, Tần Cảnh
làm gì cũng không thuận lợi, càng lúc càng bi thảm. Cô không thể như
vậy. Xin lỗi đi, hãy thành tâm thành ý nói xin lỗi!
Tần Cảnh lập
tức chân thành nói: “Giám đốc, lần này tôi thật sự nóng giận đến mụ mị
đầu óc. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu! Sau này, tôi tuyệt đối không
tái phạm nữa, mang anh tha thứ cho tôi một lần, được không?”.
Dương Tân ngẩn người, thật sự không ngờ cô gái kiêu căng, lạnh lùng kia lại
mở miệng xin lỗi. Anh ta nhìn cô chẵn bảy giây mới lúng túng đáp: “Tần
Cảnh, cô biết đấy, kiểu người không qua trường lớp lại không có ai chống lưng như cô muốn làm đạo diễn là chuyện rất khó. Vì vậy, cô mới bỏ
nhiều tâm huyết cho tiết mục Tiêu điểm sáng đến thế! Đơn giản cô muốn
dùng nó làm bậc thềm để lấn sang bộ phận điện ảnh và truyền hình. Cho
đến bây giờ, cô đã làm rất tốt, thậm chí có thể nói là hoàn hảo. Cô nên
biết, dù lần này không có cơ hội, cô cũng không phải chờ đợi quá lâu.
Nhưng mà…”. Anh ta bất đắc dĩ quay đi, không nhìn cô nữa, “Lần này, quả
thật cô quá đáng. Tôi không lo được chuyện của cô nữa, đã giao cho cấp
trên rồi. Có lẽ tôi không giữ cô lại được đâu”.
Tần Cảnh quẫn
bách vô cùng, không phải xin lỗi là có thể cứu vãn được hay sao? Trong
tiểu thuyết đều thế này mà, rõ ràng nữ phụ chỉ cần làm vậy là đã dễ dàng có được sự lượng thứ và ủng hộ của người khác, tại sao đến phiên cô lại vô dụng chứ? Đúng là tác giả ác độc gạt người!
Tần Cảnh kìm nén nỗi buồn, quay người đi ra. Vừa ra khỏi văn phòng đã đụng phải những lời chỉ trích tới tấp:
“Thật là, có người phụ nữ nào chưa từng bị dính ra váy chứ? Vậy mà cô ta lại
lợi dụng để đăng bài, ác độc quá đi! Cái loại hở hang như Thư Miểu có
thể so sánh với Tập Vi Lam sao?”
“Nếu cô ta không ác độc, sao bò
lên được vị trí này hôm nay? Hại người mới có lợi cho mình mà! Có điều,
tấm hình hôn hít kia nhìn giả quá, vừa liếc mắt đã biết là photoshop
rồi. Mấy người nói xem, dù cô ta ác độc nhưng đâu có bằng chứng thật.
Hừ, vì lợi ích trước mắt mà vứt bỏ hết nguyên tắc.”
“Thật sự nhìn lầm cô ta rồi! Tưởng cô ta chỉ xấu tính thôi, ai dè đến độ hiểm độc.
Uổng công Tập Vi Lam đối xử với cô ta như vậy, dốc hết lòng dạ đối xử
với cô ta như chị em, vậy mà cô ta lại lấy oán báo ân.”
Mấy nhân viên nữ vây lại bàn tán, hoặc là lên tiếng bất bình thay cho nữ thần
Tập Vi Lam trong lòng họ, hoặc là hả hê “ném gạch đá” vào Tần Cảnh đang
gặp tai họa. Mặt ai cũng phẫn nộ và khinh miệt, cứ như khinh thường kẻ
ác độc như Tần Cảnh là có thể phát huy tình cảm bao la ngút ngàn của họ
vậy.
Tần Cảnh làm như không nghe thấy, lời nói của đám người dưng nước lã này nào có gì hay để nghe cơ chứ! Với lại, có xin lỗi cũng
chẳng ích gì, cô lười phải tốn nước bọt với mấy kẻ qua đường này.
Đôi mắt tĩnh lặng của cô hờ hững liếc nhìn một vòng như thể người máy. Đám
phụ nữ léo nha léo nhéo kia tuy cố ý cất cao âm lượng cho cô nghe, nhưng thấy cô nhìn sang, chợt nhớ lại vẻ lạnh lùng đáng sợ thường ngày của
Tần Cảnh liền hèn nhát ngậm miệng, không dám ho he gì nữa.
Duy chỉ có một người không sợ cô tên là Lý Hủy vẫn cố gân cổ: “Nhìn cái gì? Chúng tôi đâu có nói sai”.
Cô ta vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nữ nhỏ nhẹ và lịch sự: “Lý Hủy, đừng nói nữa. Tần Cảnh không cố ý đâu”.
Tần Cảnh thầm run lên, rời mắt sang liền thấy vị nữ phụ trở mình biến thành nữ chính đang đi đến trước mặt.
Tập Vi Lam.
Tập Vi Lam vốn xinh xắn, trang điểm nhẹ thôi đã đẹp lắm rồi. Mái tóc mềm
mại đen như mực vấn thành búi tóc hờ, trong vẻ đơn thuần phảng phất nét
quyến rũ. Cô ta không ăn mặc lộng lẫy mà chỉ quấn chiếc khăn quàng cổ
màu vàng nhạt, áo sơ mi in hoa dài màu xanh phối với chiếc quần ôm màu
trắng. Một phong cách trẻ trung đáng yêu mà vẫn phô diễn được dáng người duyên dáng.
Tần Cảnh lạnh nhạt liếc nhìn, không còn gì để nói
với cô ta cả. Đúng vậy, hiện giờ, cảnh tượng trong mắt mọi người là một
con yêu tinh độc ác vong ân hại người và một cô gái thiện lương rộng
lượng bị hại. Quả thật cô chẳng có gì để nói hết.
Trong truyện
gốc, Tập Vi Lam là nhân vật hèn mạt rành rành, nhưng tác giả chỉ khái
quát vài câu ở chương đầu tiên, Tần Cảnh không tài nào kết luận được.
Còn Tập Vi Lam trong truyện nữ phụ mặc dù đã giở đủ trò để hại Tần Cảnh, nhưng vì là nhân vật chính nên không tài nào khiến người ta ghét nổi.
Tuy nhiên, Tần Cảnh không thích kiểu con gái này cho lắm. Nếu đã không
thích lại chẳng ghét thì cũng không có gì để nói, nhưng Tần Cảnh vẫn hơi tò mò, cô ta bỗng dưng nhảy ra giải vây, thế định giải thích tấm hình
đó thế nào? Dù sao cô đã đọc truyện nên biết tấm hình đó được Tập Vi Lam gửi nặc danh cho Tần Cảnh, về sau khiến Tần Cảnh bộc phát.