Type: P.anh
Ngay từ khoảnh khắc Doãn Thiên Dã bước vào, Quan Hân Hân đã sửng sốt hồi
lâu. Một là vì cô ta không ngờ cậu Doãn tai to mặt lớn lại ưa nhìn như
vậy, hai là vì cô ta từng gặp anh, nhưng tưởng anh là vô danh tiểu tốt
nên đã từ chối cho anh số điện thoại. Bằng không có lẽ anh đã sớm liên
lạc với cô ta rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ chứ?
Quan Hân Hân chợt cảm thấy phẫn nộ với cô phóng viên nói anh là trợ lý kia cực kỳ, hình như người đó là Tần Cảnh thì phải.
Nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, mang trái tim rộn rã như chú nai con
ngồi xuống, nhìn anh càng lúc càng tiến sát mình. Thế mà, cô ta thẹn làm duyên mãi mà Doãn Thiên Dã chẳng buồn ngó ngàng, cuối cùng vẫn phải nhờ Cao Hàn giới thiệu.
“Chào anh!” Quan Hân Hân hết sức ngượng ngùng, “Hình như lần trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi”.
Doãn Thiên Dã hờ hững “ừ” một tiếng rồi không tỏ vẻ gì.
Quan Hân Hân hơi lúng túng, lẽ nào lần trước từ chối cho anh số điện thoại
nên anh giận thật rồi sao? Cũng đúng thôi, người ta là cậu ấm, lần trước cô ta phũ phàng quá, chắc hẳn đã để lại ấn tượng xấu mất rồi.
Nhưng trong lòng Doãn Thiên Dã nghĩ là: Ôi, phải thừa nhận hôm ấy Tần Cảnh
phân tích chuẩn không cần chỉnh. Cô ta thuộc loại phụ nữ thứ năm không
lệch đi đâu được. Ban đầu còn ra vẻ chảnh chọe không cho anh số điện
thoại, đến khi anh không cố chấp theo đuổi thì lại nhờ bạn bè giới
thiệu.
Chẳng có hứng thú gì cả!
Doãn Thiên Dã nhàm chán
xoay ly rượu, thật sự anh rất khó dậy nổi hứng thú mà. Không chỉ không
có hứng, anh càng thấy thương xót cho bản thân mình hơn. Tại sao một
người đàn ông khỏe mạnh, giới tính bình thường như anh lại không có hứng khi nhìn thấy mấy người phụ nữ hở ngực hở đùi cơ chứ?
Chết tiệt, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc đời anh là một chuỗi bi kịch mà!
Cao Hàn ngồi bên cạnh thấy Doãn Thiên Dã thờ ơ liền lấy làm lạ, vội vàng
đến chữa cháy: “Ồ, nghe nói đã từng gặp nhau một lần, thật là có duyên
quá nhỉ? Có lưu số điện thoại không thế?”.
Doãn Thiên Dã lạnh nhạt nói “Không có”, tiếp theo vẫn không tỏ vẻ gì.
Quan Hân Hân khá thông minh, ngại xin số nên lập tức đưa danh thiếp: “Lần trước em quên mang danh thiếp, lần này nhớ rồi”.
Doãn Thiên Dã không chày cối đến độ từ chối danh thiếp của người ta, bèn
nhận lấy bỏ vào túi quần. Quan Hân Hân khẽ mỉm cười, nếu muốn có số điện thoại của anh thì xin Cao Hàn là được, dù sao lần này coi như đã quen
biết.
Doãn Thiên Dã uống hết ly rượu, thấy chán ngán liền quyết
định về trước. Mộ Dực Thần tiễn anh, trên đường buột miệng nói: “Thiên
Dã, cậu thật sự thay đổi rồi đấy!”.
Lúc đó Doãn Thiên Dã không trả lời, anh ta bồi thêm một câu: “Cứ như trở về là Thiên Dã của ngày xưa vậy”.
Doãn Thiên Dã sầm mặt, vẫn không lên tiếng. Sau một hồi, anh quay đầu nhìn
cô gái đang nằm ngủ say ở băng ghế sau, nham hiểm nói: “Cô ta không phải gu của cậu”.
Thế là sự ngột ngạt của anh đã được di dời thành công.
Mộ Dực Thần cười khổ: “Nhưng đã khắc vào lòng rồi thì biết làm sao?”.
Doãn Thiên Dã hơi sửng sốt, không ngờ một cao thủ tình trường hơn cả anh như Mộ Dực Thần lại nói ra lời đó, càng không ngờ người anh ta để ý lại là
một cô gái yên tĩnh đến mức thầm lặng như thế.
Lúc dừng xe ở cổng khu căn hộ của Tần Cảnh, Mộ Dực Thần khá kinh ngạc: “Đã muộn thế này mà cậu còn đến gặp Tần Cảnh á?”, nói xong còn cười đầy thâm ý, “Chỉ là bạn bè thôi cơ đấy!”.
Doãn Thiên Dã: “Lo chuyện của cậu đi!”.
Từ lúc anh ra khỏi cửa, Tần Cảnh đã thoát khỏi đống giấy vụn, mặc chiếc áo thun có mũ tai thỏ màu trắng, cười tít mắt ngồi trên sô pha. Trên bàn
trà đặt một chiếc bánh ngọt nhân hạnh đào, hình như đang đợi anh về.
Đây là kiểu cười vô cùng gian xảo cộp mác hồ ly Tần Cảnh. Doãn Thiên Dã cảm thấy bầu không khí có vẻ bất ổn, người anh căng lên như dây đàn, lòng
thầm tính toán: Chắc chắn con nhỏ này không thể tốt bụng làm bánh ngọt
cho mình đâu, nhất định là có âm mưu gì rồi!
Ơ, chắc là bị ba
phát hiện vụ anh ăn trộm thẻ rồi! Cô chuẩn bị một viên kẹo cho anh
trước, sau đó là một trận đòn đây mà! Nhưng… cô có quyền gì mà giáo huấn anh chứ? Cả ngày hôm nay, anh bi thảm cùng cực, sa đọa đến mức phải đi
ăn trộm, bị chó cắn, lãnh cảm với phụ nữ, đi bar chơi cũng phải lén lút, nguyên do ở đâu? Còn không phải vì bị cô ép bức đến sắp điên rồi hay
sao?
Nghĩ như vậy, tâm trạng Doãn Thiên Dã càng u tối hơn, sầm
mặt đi đến ngồi xuống trước mặt cô, nhìn chiếc bánh ngọt kia, lạnh lùng
nói: “Hôm sinh nhật bà nội, em biết tại sao tôi muốn đưa phần bánh ngọt
của tôi cho em ăn không?”.
“Hả?” Tần Cảnh chưa hiểu ra sao, sau hồi lâu mới nhớ ra là có chuyện như vậy.
Hình như lúc ấy Doãn Thiên Dã nói: “Tần Cảnh, ngon lắm đấy, em cũng nếm thử
đi”, lời nói còn chưa dứt đã bị ai đó đá mạnh một cú, kết quả là bực bội im lặng.
“Tại sao?” Tần Cảnh ngây thơ hỏi.
Doãn Thiên Dã lại cười rất vui vẻ: “Bởi vì khó ăn quá, nhưng bà nội không muốn đả kích em nên không cho chúng tôi nói ra”.
Tần Cảnh cứng họng. Cô tốn nhiều thời gian như vậy, còn tưởng đã học được
một mánh mới, hôm nay còn định mang ra mua chuộc Doãn Cặn Bã, nào ngờ…
Tần Cảnh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Doãn Thiên Dã, giọng nói trầm hẳn
xuống, gằn từng chữ một: “Vậy anh cũng phải ăn hết cái bánh này cho
tôi”.
Thấy ánh mắt cô trở nên cay nghiệt, sống lưng Doãn Thiên Dã chợt lạnh toát. Mẹ anh từng nói đừng bao giờ chê phụ nữ nấu ăn dở, điều đó còn nghiêm trọng hơn cả việc nói chồng cô ta không tốt.
Doãn
Thiên Dã lòng đầy sợ hãi rụt về phía sau theo bản năng, không dám lảm
nhảm thêm lời nào nữa. Anh rất buồn bực, bây giờ tâm trạng anh cũng đâu
có vui vẻ gì.
Tần Cảnh thấy mặt mũi Doãn Thiên Dã xám xịt, cảm
thấy vừa rồi mình đã hơi hung dữ, không có lợi cho việc bồi dưỡng tình
cảm. Thế là cô dịu mặt, người cũng bất giác kề đến bàn trà, nhìn anh khẽ nói: “Tôi nghe nói… hôm nay hình như… hình như anh… bị chó cắn”.
Khốn khiếp! Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm rồi. Giờ phút này, mặt Doãn Thiên Dã đã lạnh đi vài độ, quả thật có thể hình dung bằng từ “nghẹn họng trân trối”. Sao con nhỏ này lại bới được
chuyện kinh hồn đấy nhanh đến thế? Cô và ba anh có giấu máy bộ đàm
truyền tin hay sao?
Nhưng hiện giờ, điều mấu chốt nhất không phải là vấn đề mất mặt mà là cô biết chuyện anh đi trộm tiền rồi, còn không
biết sẽ tụng cả đống đạo lý thế nào đây?
Nhưng Tần Cảnh không hề
có vẻ gì là định mắng mỏ cả mà tỏ ra rất thông cảm với anh, áy náy thở
dài thườn thượt, ân hận nói: “Doãn Thiên Dã, thật ra tôi cảm thấy rất có lỗi với anh”.
Doãn Thiên Dã vốn đã chuẩn bị xong tâm tư, nghe thấy có gì sai sai thì vô cùng kinh ngạc: “Nói tiếp đi!”.
Tần Cảnh ra chiều đau khổ vô cùng: “Tôi cảm thấy không nên nói với ba anh
những ý tưởng tồi tệ kia, ép anh đến đường cùng thế này. Chắc hẳn người
khác cũng không chịu đựng được. Dù sao, anh đã quen với cách sống trước
kia rồi, không thể nào thay đổi trong phút chốc. Với lại, anh còn nhiều
bạn bè, nhiều mối quan hệ như vậy, tôi quản lý anh nghiêm ngặt quá, còn
tịch thu tiền của anh nữa, không hề nghĩ rằng làm vậy đã cản trở anh
giao lưu với bạn bè”.
Đôi mắt của Doãn Thiên Dã long lanh, cảm
thấy thế giới như bừng sáng. Sao bây giờ cô mới ngộ ra chứ? Nhưng dù
muộn thì vẫn còn tốt chán, anh không thể không gật đầu lia lịa: “Sau đó
thì sao? Tiếp tục!”.
Tần Cảnh ngoan ngoãn trả lời: “Gần đây, anh cũng học tập rất tốt ở bộ phận đào tạo rồi, tôi thấy thật ra anh không
đến nỗi như tôi đã nghĩ. Hơn nữa, tôi cũng đã hứa với anh, sẽ lấy lại
căn hộ và xe giúp anh”.
Mắt Doãn Thiên Dã tỏa sáng, gần như bừng lên ánh hào quang tràn ngập sự dịu dàng và kích động.
Tần Cảnh cúi đầu, ngại ngùng hắng giọng: “Nhưng mà hiện giờ, tôi chỉ lấy
lại được xe giúp anh thôi. Về phần căn hộ, có thể phải đợi anh bắt đầu
ký hợp đồng rồi nói”.
Doãn Thiên Dã đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Hôm nay còn phải nhờ Mộ Dực Thần đưa về, thật sự là quá khó chịu.
“Em nói thật à?”.
“Ừ”. Tần Cảnh lấy chìa khóa xe trong túi đưa cho anh. “Đây, Ferrari của anh. Tôi đã lái đến tầng hầm giúp anh rồi”.
Doãn Thiên Dã nhận lấy chìa khóa, cảm giác vui sướng và chua xót đồng thời
trào dâng cứ như một phú ông bị mất trộm cả núi tiền, cuối cùng đã tìm
về được phần đầu tiên.
Tần Cảnh tươi tắn nhìn anh, lại đẩy bánh
ngọt đến trước mặt anh: “Lần này không giống với lần trước đâu. Anh nếm
thử xem, coi như là bày tỏ sự áy náy của tôi với anh”.
Hiện tại,
tâm trạng Doãn Thiên Dã rất phấn khởi, dĩ nhiên nói gì cũng được. Anh
cầm lấy thìa xúc một miếng bỏ vào miệng. Quả nhiên là ngon hơn lần
trước, thế là hài lòng ăn không biết bao nhiêu miếng.
Tần Cảnh chống má, giọng nói từ đầu đến cuối rất đỗi dịu dàng. Còn Doãn Thiên Dã ăn bánh ngọt, luôn luôn cất tiếng ậm ừ.
“Ngon không?”.
“Ừm”.
“Đúng rồi, tôi đã nghĩ ra kịch bản cho đoạn phim ngắn”.
“Ừm”.
“Trâu Manh đã giới thiệu phó đạo diễn, nhân viên phụ trách trường quay và rất nhiều nhân viên khác nữa. Tôi đã chọn lọc rất lâu, cuối cùng nhân lực
đã đầy đủ”.
“Ờ”.
“Để tham gia cuộc thi đạo diễn, cần gửi
một đoạn phim ngắn cho ban giám khảo. Tôi đã điều tra thông tin cơ bản
của ban giám khảo lần này, có một số điểm chung có thể tận dụng. Lần
này, nhất định phải cố gắng nhé!”.
“Ừ”.
“À đúng rồi, ban
đầu tôi có rất nhiều ý tưởng, nhưng nội dung quá phức tạp, phim ngắn
không thể hiện được hết ý nghĩa. Ngắn quá lại không thể khiến người ta
xúc động. Cuối cùng, chuyện nhà cửa dạo gần đây đã mang đến cảm hứng cho tôi. Mà thời gian chấm điểm vào đúng đầu tháng Sáu.”
“... Ừ.”
“Thế nên kịch bản của tôi có liên quan đến Ngày của cha, nói về chiến tranh
và hòa bình giữa một đứa con trai phản nghịch và người cha đáng thương.”
“... Ừ.”
“Thiếu vai nam chính, anh đóng đi!”
“...” Phải gió, anh biết cô không tốt như vậy mà!
Doãn Thiên Dã kháng nghị liên tục nhưng bị Tần Cảnh bác bỏ hết lần này đến
lần khác không hề nể tình. Lý do của cô rất đơn giản, kịch bản của cô
dựa trên hình ảnh đáng thương thay cho tấm lòng người cha trong thiên hạ hệt như bác Doãn, nhân vật đứa con phá gia là phiên bản của Doãn Thiên
Dã. Tuy những diễn viên khác có thể đóng đạt nhưng Doãn Thiên Dã mới thể hiện được sắc thái nhân vật, như vậy sẽ bớt việc trao đổi giữa Tần Cảnh và diễn viên.
Tần Cảnh thành tâm thành ý nói: “Thật đấy, anh chính là vai nam chính hoàn mỹ trong cảm nhận của tôi”.
Doãn Thiên Dã cạn khô lời. Anh cảm thấy câu nói vốn lãng mạn này nghe sao
cũng như đang chửi anh vậy! Anh sầm mặt kiên quyết phản đối.
Tần
Cảnh tủi thân cúi đầu, âu sầu than thở: “Tôi sợ người khác diễn không
đạt sẽ làm tôi nổi giận. Phim trường nhiều người xem như vậy, chắc chắn
họ sẽ nghĩ tôi là đạo diễn hung dữ. Nhưng tôi vừa gia nhập giới này,
phải xây dựng hình tượng thật tốt”.
Doãn Thiên Dã ghét nhất dáng
vẻ cúi đầu cụp mắt bốn mươi lăm độ này của cô, cứ như cô đang ấm ức lắm
vậy, đáng thương đến mức khiến người ta thắt lòng. Trông con bé như vậy, anh thấy càng phải bao bọc cô hơn cả trước kia.
Tuy anh đã mềm nhũn cả lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lầm bầm: “Thôi, nếu không ai chịu diễn thì tôi đành giúp em vậy”.
Vậy mà không lâu sau, anh liền phát hiện mình thực sự đã lên nhầm thuyền
giặc mất rồi! Những lời nói giả vờ giả vịt của Tần Cảnh trước kia chỉ là phét lác. Tần Cảnh là người cực nghiêm túc trong công việc, đến phim
trường lại càng giống bà chằn. Cô đội mũ lưỡi chai, áo pinky, giày thể
thao, trông duyên dáng yêu kiều phấn chấn hơn ai hết. Nhưng khi bắt đầu
vào công việc, cô sẽ nghiêm nghị không cười, mỗi một ánh mắt đều khiến
người ta lập tức căng thẳng. Mấy chục người đang phân công hợp tác ở
phim trường, chỉ cần cô nói một tiếng thôi đã yên lặng như tờ.
Một cô gái nhỏ nhắn như vậy nhưng khi cất tiếng lại vô cùng vang dội, nghe
có vẻ dịu dàng, trong trẻo nhưng giọng nói từ tốn nhẹ nhàng kia lại
khiến người ta sợ chết khiếp.
“Ai chịu trách nhiệm ánh sáng? Trước đây anh quay phim kinh dị à?”
“Nhân viên phụ trách trường quay đâu? Từ góc độ của tôi không thấy mặt mũi
diễn viên đâu cả, chỉ có thể nhìn thấy… tay của anh thôi, bỏ vào túi
quần ngầu lắm đấy… học theo Long Kỳ hả?”
“Đèn đóm kiểu gì vậy? Sao tường thì sáng choang mà mặt diễn viên thì đen như nhọ nồi thế kia?”
“Doãn Thiên Dã, anh xấu hổ hả? Phong cách cool ngầu thường ngày của anh đâu
rồi? Anh diễn như vậy người biết
sẽ tưởng đây là dáng điệu bình thường
của anh đấy. Đừng lo lắng, thả lỏng chút được không?”
“Doãn Thiên Dã, tôi cảm thấy trong tình huống này, anh cười một cái sẽ có vẻ mỉa
mai hơn… Thôi, anh nên khóc đi… Đúng rồi, chính là cái kiểu cười chua
chát vừa rồi của anh đấy!”
Trong những ngày này, câu nói Doãn
Thiên Dã thầm niệm nhiều nhất chính là: Sau này anh mà tin lời nào của
Tần Cảnh nữa thì nhất định sẽ đập đầu chết ngay tức khắc.
Đoàn
làm phim được Trâu Manh giới thiệu chỉ nghe nói cô nàng này một khi làm
việc sẽ trở nên rất hung dữ, nhưng không ngờ là sẽ dã man đến vậy. Có
một vài nhân viên tạm thời vốn là người thuộc công ty điện ảnh và truyền hình nằm dưới trướng tập đoàn Doãn Thị. Ngoài ra còn có nhân viên cấp
cao đặc biệt do Doãn Tùng sai phái đến đây dốc lòng dốc sức phục vụ Tần
Cảnh.
Mấy ngày quay phim, những nhân viên cấp cao như họ khá sửng sốt. Họ thầm nghi ngờ “Doãn Thiên Dã” mà nữ đạo diễn hay gọi rất giống
người thừa kế công ty họ. Cái vai ngông cuồng tự đại, ăn chơi lêu lổng
kia có ai diễn được xuất sắc như thế chứ? Nhất định là Doãn Cặn Bã rồi
đây. Nhưng mấu chốt là, cậu chủ không ai quản thúc được của họ sao lại
bị nữ đạo diễn trẻ tuổi sai bảo thế này? Tuy là công việc, nhưng vẫn quá quái lạ!
Lúc báo cáo của nhóm “tai mắt” được gửi đến Doãn Tùng,
ông đang ngồi bên chiếc bàn đá trong vườn hoa Tần gia, đánh cờ với Tần
Chính bệnh nặng vừa xuất viện. Khi còn đi lính, hai người họ đã thích
đánh cờ, nhiều năm trôi qua, thói quen đấu cờ vời người bạn già vẫn
không thay đổi.
Doãn Tùng đẩy con tốt lên một nước, nói: “Hình
như bộ phim của con bé Cảnh đã quay xong rồi. May mà ông nghĩ kế cho
tôi, gợi ý với con bé bảo Thiên Dã đóng”.
Tần Chính cười khà khà
nói: “Coi như lần này tôi ngã bệnh đã tạo chút xao động. Không ngờ con
gái tôi có lòng nói muốn quay một bộ phim về tình thương của ba. Tôi lại nghĩ, nhân dịp này dạy dỗ thằng nhóc Doãn Thiên Dã luôn là vừa đẹp.
Nhưng đúng là con bé Cảnh này rất khó bắt thóp, nếu tôi nói với nó, chắc chắn nó sẽ nghĩ tôi có âm mưu, đảm bảo không chịu nghe lời. Ông thì
khác, bây giờ nó xem ông như cấp trên, ông giao nhiệm vụ cho nó thay đổi Thiên Dã, nó sẽ nghiêm túc thi hành”.
“Ông đấy!”. Doãn Tùng chỉ chỉ Tần Chính, “Gài bẫy cả con gái của mình”.
“Ông không gài bẫy chắc!” Tần Chính lắc đầu, “Ông bảo nếu nó cải tạo được
Thiên Dã sẽ cho nó 5% cổ phần Doãn Thị. Ông đừng tưởng tôi không biết
trong lòng ông nghĩ gì. Muốn chúng bồi dưỡng tình cảm, đúng không? Với
lại, ông luôn coi con bé là người của nhà họ Doãn. Ông cho nó bao nhiêu, cuối cùng không phải vẫn là của nhà ông à?”.
“Suỵt, suỵt, suỵt…” Doãn Tùng đưa tay ngăn lại bàn tay đánh cờ của Tần Chính, tỏ ý đừng nói huỵch toẹt như vậy. “Đúng là tôi có âm mưu buộc hai đứa lại với nhau,
nhưng ông cũng giúp tôi châm dầu vào lửa còn gì. Hơn nữa, 5% kia là tôi
thật lòng đấy! Tuy từ bé Cảnh đã là đứa con dâu độc nhất vô nhị trong
lòng tôi, nhưng tôi thật sự muốn tặng số cổ phần đó cho nó làm của hồi
môn. Nếu ông không tin, tôi có thể đi làm công chứng, hoặc sang tên ông
giữ giúp con bé cũng được”.
Tần Chính cười sang sảng: “Tôi biết ông sẽ cho thật mà. Ha ha, tôi thuận miệng nói thôi, ông nghiêm túc quá làm gì? Ha ha!”.
Doãn Tùng nghẹn lời.
Tần Chính cười xong lại nói: “Nhìn con bé bây giờ, tôi còn sợ cha con ông
bắt nạt nó hay sao? Ôi, nó không bắt nạt Thiên Dã đã tốt lắm rồi ấy!”.
“Cái thằng nhãi đó đáng bị vậy mà”, nhắc đến con trai mình, Doãn Tùng không
hề nể nang, “Nếu không ai trông coi, nó không chịu yên lấy một ngày”.
“Nhưng ông dự định cho nó vào giới giải trí thật à?” Tần Chính hỏi.
Doãn Tùng thở dài: “Không muốn cũng không có cách nào, thật ra nó thích làm
nghề này. Tuy tôi hy vọng nó có thể tiếp quản Doãn Thị, nhưng cũng mong
nó có thể phát huy sở trường vào lĩnh vực nó cảm thấy hứng thú”.
Tần Chính trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Chúng ta đều không biết dạy con.
Trước kia, tôi chỉ để Cảnh biết tôi cưng chiều nó, khiến nó trở nên coi
trời bằng vung. Còn ông, chỉ để Thiên Dã thấy phương diện nghiêm khắc
của ông, khiến hai cha con ông gặp nhau là gây gổ. Haizz…”.
Nhưng Tần Chính vẫn thấy may mắn. Sau bốn năm, con gái đã thay đổi rất nhiều, vừa nhu vừa cương, biết tiến biết lùi. Ông cảm thấy như vậy rất tốt.
So với Tần Chính, người cảm nhận sâu sắc được sự thay đổi của Tần Cảnh là
Doãn Thiên Dã sớm chiều chung đụng với cô. Anh thấy hiện tại Tần Cảnh
rất lạ.
Nói thế nào nhỉ? Lúc thì vừa gian xảo vừa thông minh, lúc thì vừa cứng rắn vừa mềm mỏng; khi thì vừa gan dạ vừa nhút nhát, khi
thì vừa rầy rà vừa lạnh nhạt; có lúc lại rất khinh thường đả kích anh,
lại có khi quan tâm đến khó hiểu. Thỉnh thoảng cô khiến anh cảm thấy rất ấm áp, nhưng đa số thời gian là… hận đến nghiến răng, nghiến lợi.
Ví dụ như hôm hoàn thành đoạn phim ấy. Bởi vì phải giữ bí mật tác phẩm nên Tần Cảnh và người xử lý âm thanh, chỉnh sửa hậu kỳ phải tăng ca gần một tuần lễ mới có thể trau chuốt, phối âm đoạn băng có nội dung hơn một
giờ thành đoạn phim ngắn có thời lượng mười tám phút. Sau khi xong xuôi, Tần Cảnh phải mang đĩa phim đến Giải trí Thịnh Hạ. Và lẽ đương nhiên,
cô muốn Doãn Thiên Dã làm tài xế cho mình.
Tần Cảnh đi đến lớp
đào tạo diễn viên ở tầng mười ba tìm Doãn Thiên Dã, nhưng bất ngờ phát
hiện anh không ở đây, hỏi thăm mới biết anh đã tốt nghiệp rồi.
Lần này, anh đã xây dựng một đội ngũ đánh bóng hình ảnh cho mình, bao gồm
nhóm kế hoạch và nhóm ngoại giao, nghe đâu đến giờ, anh đã bắt đầu ký
hợp đồng nhận phim rồi. Tần Cảnh nghe thấy thầy dạy diễn xuất nói còn có phần không tin nổi, đợi khi cô đến văn phòng của Doãn Thiên Dã thì hoàn toàn kinh ngạc bái phục.
Dạo này cô bận quá, không có thời gian
trông chừng Doãn Thiên Dã, không ngờ mới hơn một tuần mà anh đã triệu
tập được nhiều nhân viên chuyên nghiệp như vậy. Tên này chuẩn bị sẵn
sàng tiến quân vào giới showbiz rồi ư? Sao lại nhanh thế được?
Khi ấy, Doãn Thiên Dã đang ngồi trước bàn dài bàn bạc với quản lý chuyện ký hợp đồng. Ánh nắng ngoài cửa kính soi vào góc mặt tuấn tú của anh, toát lên vẻ cương nghị hoàn toàn đối lập với tên hư hỏng phô trương, xù lông với cô như thường ngày.
Sao có thể thay đổi thành một người khác nhanh như thế nhỉ? Lòng Tần Cảnh nhất thời chùng xuống, đứng xa xa nhìn anh qua căn phòng sáng ngời.
Khoảnh khắc nào đó, dường như Doãn
Thiên Dã cảm nhận được ánh mắt cô, đột ngột ngẩng đầu lên. Ánh nắng lăn
tăn rắc trên tóc anh, rọi bừng đôi mắt sâu hút của anh. Anh nở nụ cười
với cô rất tự nhiên, đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn.
Tim Tần
Cảnh lỡ nhịp một cách khó hiểu, bỗng cô thấy hồi hộp kỳ lạ. Cô nghĩ một
mình cô đi cũng được, nhưng vừa định quay người thì Doãn Thiên Dã đã đi
đến. Anh liếc nhìn đĩa CD trong tay cô, hỏi: “Chế tác hậu kì xong rồi
hả?”.
Tần Cảnh gật đầu, cũng hỏi anh: “Nghe nói anh học xong rồi”.
Doãn Thiên Dã nhoẻn miệng cười, tự tin và kiêu ngạo: “Tôi có thể dạy ngược lại mấy thầy cô kia luôn rồi đấy!”.
Tần Cảnh dẩu môi không tỏ ý kiến, hất cằm về phía mấy nhân viên trong văn
phòng: “Này, sao anh hô hào được cả đội ngũ nhanh vậy? Một tuần không
gặp mà thay đổi nhiều quá!”.
“Không phải một tuần mà là một tháng trước rồi.”
Anh nhìn ra vẻ nghi ngờ của cô, cười rất đắc ý: “Phải, lúc đăng ký vào lớp
diễn xuất đã tính toán rồi. Nếu sớm muộn đều phải thử làm việc này, tại
sao tôi không chuẩn bị sớm một chút chứ?”.
Cái tên này đã bắt đầu tính toán sớm vậy ư? Hóa ra lúc anh nghiêm túc cũng ra dáng lắm chứ nhỉ!
Tần Cảnh nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ cười: “Vậy cũng tốt, từ giờ, anh đã được giải phóng, cuối cùng không cần làm trợ lý cho tôi nữa, siêu sao tương
lai ạ!”.
Doãn Thiên Dã hơi sửng sốt, câu nói này như ném một viên đá nhỏ vào lòng anh, gợn lên từng vòng sóng lăn tăn. Anh nhìn cô, phút
chốc thất thần, cảm thấy cô nghiêng đầu thế kia trông rất nhí nhảnh. Đây có lẽ là thói quen mới của cô, trước kia anh chưa từng thấy.
Anh bỗng có một nỗi xúc động quái gở muốn đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô.
Nhưng… Anh bình ổn lại nhịp tim rối loạn của mình, rũ mắt nhìn chiếc CD
trong tay cô: “Em tìm tôi làm gì? Đưa phim cho tôi xem à?”.
“Làm
gì có chứ?” Tần Cảnh đang tựa vào khung cửa đứng thẳng dậy, lườm anh,
“Bí mật, tạm thời không thể cho anh xem. Tôi đến tìm anh vốn để… khụ
khụ… nhờ anh chở tôi đến Thịnh Hạ”.
Doãn Thiên Dã giận đến mức phì cười: “Lại muốn hành xác tôi!”.
Tần Cảnh nghĩ người ta sắp sửa thành ngôi sao rồi, bắt đầu giở thói đây mà. Thế là cô nuốt nước bọt, hiền lành viện cớ: “Không phải, anh biết chiếc xe yêu quý của tôi vẫn còn nằm trong garage rồi mà, chiếc lái đi làm
bình thường quá, chạy chiếc Ferrari của anh trông đẳng cấp hơn. Tôi muốn mượn oai một chút để lên mặt đó mà”.
Cô chưa nói dứt lời, sắc
mặt Doãn Thiên Dã đã tối sầm lại. Khi đó anh nghĩ Tần Cảnh lấy lại xe từ chỗ ba là để giúp anh nên mới cảm động đến rơi nước mắt, nghiêm túc
đóng phim cho cô. Sau khi bị bà chằn phim trường giày vò gần nửa tháng
mới thình lình phát hiện ra nguyên do cô không giúp anh lấy lại căn hộ
hay thẻ ngân hàng mà khăng khăng là chiếc xe kia. Đó là vì phí bảo
dưỡng, xăng dầu của chiếc xe này một tháng đến mấy chục nghìn, anh hoàn
toàn không chi trả nổi.
Cô gái này đúng là hồ ly mà!