Type: Alex Pooh
Nghĩ đến việc mình che giấu chuyện Tô Man, Tần Cảnh cảm thấy không còn mặt
mũi nào nhìn anh nên chỉ im lặng cụp mắt. Doãn Thiên Dã nhìn cô chằm
chằm, hồi lâu sau mới cười một tiếng quái lạ: “Ôi, người như em nếu sau
này quay phim truyền hình chắc sến sẩm lắm đây!”.
Tần Cảnh ngỡ ngàng ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười nhạt trong mắt anh, liền tự hỏi là sao thế này?
Doãn Thiên Dã nhăn mày: “Tôi ghét nhất kiểu cứ im ỉm rồi hiểu lầm này nọ
đấy! Vì vậy…”. Anh ghé tới, nhìn xoáy vào đôi mắt trong veo của cô như
thể muốn nhìn thấu lòng cô: “Không nói rõ ràng đã muốn đuổi tôi đi à?”.
“Hay là…” Anh vuốt cằm, nghĩ ngợi rồi đột ngột đưa tay sang bên kia bàn trà, bất mãn gõ trán cô, “Em thật sự cho rằng hễ gọi là tôi đến, hễ đuổi là
tôi đi hả?”.
Tần Cảnh vẫn hoang mang: “Nói… Nói rõ gì cơ?”.
Lẽ nào muốn cô báo cáo tại sao lại lừa gạt anh, tại sao không xin lỗi, tại sao không nói sớm đưa số điện thoại của Tô Man cho anh sao?
“Tần Cảnh!” Môi anh khẽ cong, đôi mắt đẹp đong đầy vẻ dịu dàng cuốn hút, “Không phải em… thích tôi rồi chứ?”.
“Cút!” Tần Cảnh cáu tiết, căm giận đứng dậy, “Đồ tự sướng, mau chóng dọn khỏi nhà tôi đi!”.
Anh khẽ nhướng mày, trông hơi hơi thất vọng: “Ồ… Vậy là em không thích tôi rồi.”
Mặt Tần Cảnh nóng bừng, lập tức quay người bỏ đi. Anh đứng dậy đuổi theo,
sải bước dài ôm lấy cô từ phía sau, giữ chặt cô không chịu buông lơi,
giọng nói trầm lắng mang theo ý cười chân thành: “Em suy nghĩ kỹ đi,
thật sự không thích hả? Có phải là em lầm rồi không?”.
Anh cúi đầu, phả hơi thở nóng bỏng lên cổ cô. Tần Cảnh bất an, muốn vùng khỏi vòng tay anh nhưng lại không đủ sức.
“Doãn Thiên Dã, anh buông ra!” Lòng cô rối như tơ vò, ra sức đẩy tay anh. Anh vẫn không suy suyển, ngược lại càng có khuynh hướng siết chặt hơn.
Anh kề sát đến, tì cằm vào khuôn mặt nóng hổi của cô, giọng nói êm ái ẩn
chứa sự triền miên khôn xiết: “Không muốn buông ra thì sao đây?”.
Người Tần Cảnh bỗng cứng đờ, sững sờ nhìn chằm chằm vào hư không.
“Muốn đuổi anh đi thật à?” Cằm anh cọ qua cọ lại trên má cô: “Nhưng mà anh không muốn đi thì biết phải làm sao?”.
Sau lưng cô, vòng tay anh siết chặt hơn đôi chút, quấn chặt lấy thân hình
cô. Cô thôi vùng vẫy, ý thức dần dần mơ hồ, đầu óc trở nên trống rỗng,
không có mâu thuẫn mà chỉ có cảm giác ấm áp. Cô nghĩ mình vốn không muốn thoát khỏi anh chút nào.
Tần Cảnh không nói gì, bởi vì cổ họng
đã nghèn nghẹn không thể cất lời. Kỳ lạ, mũi cô cũng hơi cay cay, ánh lệ ngân ngẩn nơi đáy mắt trong suốt long lanh. Thế giới trước mặt trở nên
mơ hồ và rực rỡ.
Anh áp sát cô hơn, tiếp tục thủ thỉ: “Làm sao đây? Anh muốn ngủ cùng em, muốn được chung chăn gối hết ngày này qua tháng khác…”.
Tần Cảnh cạn lời, lệ trong mắt lập tức bốc hơi. Đúng là phong cách của Doãn Cặn Bã. Trên đời này làm gì có lời tỏ tình nào đê tiện đến thế chứ?
Nhưng anh vẫn chưa nói hết: “Anh còn muốn mỗi sáng mở mắt ra đã được nhìn
thấy em, cùng nhau rời giường. Mãi cho đến khi lâu thật là lâu, mãi mãi
ngủ say, không mở mắt ra được nữa, không thể thức dậy được nữa cũng
không sao cả.”
Tần Cảnh cắn răng, cố gắng chớp mắt. Đồ đểu, làm như đang đóng phim ấy, ăn nói ngọt xớt hại người thế này!
Anh cứ ôm cô như vậy, không biết qua bao lâu lại nặng nề thở dài bên tai
cô, có chút bất đắc dĩ đầy tự giễu, nhưng nhiều hơn là sự chân thành
kiên cố: “Hình như anh yêu em mất rồi. Phải làm sao đây?”.
Tần
Cảnh thoáng giật mình, mắt mở to, vẻ mặt đờ đẫn. Dần dần cảm giác nóng
hừng hực trên mặt chầm chậm tiêu tan, trái tim cô tinh khiết như bầu
trời trong vắt sau cơn mưa xối xả.
Như vậy ư? Thật tốt quá, vô
cùng đúng lúc. Môi cô run run, thầm mắng: Tần Cảnh, mày ngốc lắm! Tô Man không quan trọng, nỗi bất an thấp thỏm khi nãy cũng không quan trọng,
anh ấy có buồn để tâm đâu. Hãy nhìn giờ khắc này xem, anh ấy chỉ muốn tỏ lòng với mày, còn mày lại suy nghĩ vẩn vơ nhiều như thế. Không phải mày tự nhận bản thân quả quyết, phóng khoáng sao? Đến giờ lại do dự, nhát
gan như một con ngốc thế này? Mày đúng là ngốc quá!
May mà anh không chịu buông tay. Đúng vậy, còn chưa nói rõ ràng, sao có thể buông tay chứ?
Anh hơi nghiêng người, phân nửa trọng lượng dồn lên người cô. Cô cảm thấy
hơi nặng, cũng hơi khó thở. Cô hoàn toàn không hề nghĩ đến kết quả này.
Cô không ngờ Doãn Thiên Dã sẽ bày tỏ bất thình lình, càng không ngờ anh
sẽ nói từ “yêu”. Tuy cô vừa an tâm vừa hạnh phúc nhưng lại sinh ra cảm
giác lo âu rằng mình sẽ phụ lòng anh.
Cô rất chắc chắn mình thích Doãn Thiên Dã, nhưng không rõ có đến mức yêu không? Cô phải đáp lại anh thế nào đây?
Nói “Em cũng yêu anh” thì quá dối lòng, nếu anh phát hiện sẽ tổn thương
nhiều hơn. Còn nói “Em cũng thích anh” thì không đủ thành ý, lời nói
không công bằng như thế chẳng khác gì từ chối tình cảm của anh một cách
miễn cưỡng và uyển chuyển cả.
Tần Cảnh hết sức rối rắm. Cô không
biết mình đã sẵn sàng đón nhận anh hay chưa, đã sẵn sàng ở bên anh chưa. Nhưng cô chắc chắn rằng mình không muốn từ chối anh, không muốn chặn
mọi khả năng đến với anh.
Cô điên mất rồi. Sao vừa gặp phải chuyện tình cảm là cô lại rối tinh rối mù thế này?
Nhưng dường như Doãn Thiên Dã đã đoán được ý nghĩ trong lòng cô, cười khẽ:
“Em không cần phải trả lời gấp, cứ từ từ suy nghĩ đi. Biết rõ lòng mình, suy nghĩ thấu đáo rồi hẵng nói. Em suy nghĩ bao lâu cũng được, anh chờ
em.”
Tần Cảnh ấm lòng, hai má đỏ bừng lên, “ừm” một tiếng thật khẽ.
Doãn Thiên Dã thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Bấy giờ, Tần Cảnh
mới phát giác, hóa ra khi nãy anh vẫn luôn thấp thỏm và căng thẳng. Cô
nghiêng đầu, kề sát gương mặt dịu dàng của anh, không nhúc nhích và cũng không nói lời nào, cứ mặc cho anh ôm mình gắt gao như thế. Khoảnh khắc
này, cảm giác hạnh phúc và vui sướng vẫn rõ ràng như lúc ban đầu.
Qua hồi lâu, lúc cô cảm thấy chân tê dại thì Doãn Thiên Dã mới thản nhiên cất lời: “Có điều, anh thật sự phải dọn đi rồi.”
Tần Cảnh sửng sốt, bất chợt quay người lại: “Tại sao?”.
Chóp mũi hai người vừa khéo lướt qua nhau như cách một lớp sa mỏng. Cô giật
thót và chột dạ, phản ứng mãnh liệt thế này cứ như cô rất hy vọng sống
chung với anh vậy. Ôi, con gái nói có là không mà!
Doãn Thiên Dã
vẫn ôm cô không buông tay. Anh nhìn
cô từ khoảng cách gần như thế, trong mắt không giấu được ý cười. Xem ra phản ứng của cô khi nãy khiến anh
rất vui. Hồi lâu sau, anh mới thôi cười, nói: “Cuối tuần này phim lên
sóng, hoạt động tuyên truyền cũng rất nhiều. Đến lúc đó, tỷ lệ bị soi
mói sẽ tăng vọt, paparazzi đi theo cũng rất đông.”
Tần Cảnh hơi
thất vọng nhưng cũng hiểu. Dù sao nghệ sĩ mới ra mắt ít dính dáng với
scandal vẫn hơn. Nhất là kiểu đẹp trai như Doãn Thiên Dã, dù khả năng
diễn xuất có giỏi cấp mấy, ban đầu cũng chỉ thu hút được những fan mê
đắm vẻ bề ngoài mà thôi. Nếu có tai tiếng hoặc có bạn gái sẽ rất bất lợi cho con đường phát triển của anh.
Tần Cảnh gật đầu: “Được!”.
Hôm ấy, Doãn Thiên Dã dọn về căn hộ của mình, trợ lý mới cũng đến. Chuỗi
ngày sau đó, anh cắm đầu vào quay phim. Trong nhà thiếu đi một người,
ban đầu Tần Cảnh cảm thấy không quen, nhưng vòng thi đạo diễn thứ hai
của Thịnh Hạ đã khởi động, cô cũng bận hơn, không còn sức suy nghĩ vẩn
vơ nữa, ngày nào cũng phải liên lạc với ban giám khảo tìm hiểu tiến độ,
làm quen với đoàn làm phim và tiến hành trao đổi. Và chuyện cấp bách
nhất hiện giờ là tìm kịch bản.
Chuyên ngành của cô là đạo diễn,
tuy cô từng nghĩ ra rất nhiều kịch bản hoặc trời long đất lở, hoặc cảm
động thấu lòng người, cũng từng thử viết tiểu thuyết, nhưng kịch bản và
tiểu thuyết là hai phạm trù khác nhau, câu chuyện bạn tưởng tượng ra rất thú vị, nhưng chưa chắc kịch bản viết ra đã hay. Kịch bản phim càng
vậy. Người bình thường không thể hiểu rõ và thông thạo nghề biên kịch
trong thời gian ngắn. Đây cũng là lý do phim điện ảnh nổi tiếng đều
không phải do một cá nhân tự biên tự diễn. Nếu không, biên kịch trên đời này đã chết đói hết cả rồi. Và Oscar không chỉ vẽ ra giải biên kịch cho vui.
Tần Cảnh không hề có vọng tưởng ngông cuồng rằng vừa gia
nhập giới đạo diễn đã có thể tự biên tự diễn ra một bộ phim. Nếu cô muốn chiến thắng cuộc thi và tạo chút tiếng tăm thì tìm được kịch bản hay
chính là điểm xuất phát mấu chốt.
Nhưng ban giám khảo chỉ cho nửa năm để dựng phim, thật sự quá gấp. Bây giờ không dễ gì tìm được kịch
bản đã viết sẵn. Tìm người viết thì chưa chắc kịch bản đã vừa ý cô, nếu
tìm người viết lại thì càng tốn thời gian vô ích.
Nếu cô có thể
cùng biên kịch hợp tác viết kịch bản thì tốt rồi, nội dung sẽ theo ý cô, còn hội thoại và cảnh trí sẽ do biên kịch quyết định. Như vậy kịch bản
sẽ không dính một hạt sạn.
Nhưng đại biên kịch nổi tiếng nào phải hạ thấp mình nghe theo ý kiến của loại đạo diễn vô danh như cô? Còn
biên kịch bình thường ư? Chút tài mọn ấy không khiến người ta yên tâm
cho được.
Lúc nghĩ đến đau cả đầu, Tần Cảnh quyết định gọi điện
hỏi ba, xem thử ba cô có quen biết biên kịch nào không mấy nổi danh lắm
nhưng lại tài ba vô đối không. Nói xong câu đấy, Tần Cảnh cũng cảm thấy
lạ thường. Người tài ba vô đối sao lại có chuyện không nổi tiếng cơ chứ?
Không ngờ thật sự có người như vậy. Hơn nữa, Tần Chính nghe cô nói vậy còn
rất nghi ngờ: “Không phải con quen Gia Gia, cháu gái lớn của nhà họ Nghê sao? Quái lạ, hồi còn học ở học viện sân khấu điện ảnh, hai đứa rõ ràng là cặp sinh viên đạo diễn và biên kịch dính nhau như sam mà. Có phải
lâu lắm rồi không liên lạc với nhau không? Để ba gọi cho bà Nghê hỏi số
điện thoại của con bé nhé!”.
Tần Cảnh kinh ngạc, nhớ tới trong
danh bạ điện thoại xa lạ quả thật có mấy người họ Nghê, vội nói: “Con có số điện thoại của cậu ấy, chỉ là nhất thời quên mất thôi, cảm ơn ba!”.
Cúp điện thoại, Tần Cảnh lục danh bạ, quả nhiên tìm thấy cái tên Nghê Gia,
mà hình đại diện của cô ấy còn là tấm chụp chung với Tần Cảnh hồi đại
học nữa, bèn nở nụ cười rạng rỡ mà phấn khởi.
Gương mặt kia khá
quen, Tần Cảnh ngạc nhiên nhìn cái tên và tấm ảnh. Nghê Gia… Trong cuộc
sống hiện thực, lớp kế bên quả thật có một nữ sinh tên Nghê Gia, gia tộc rất hiển hách. Nhưng cô ấy học ngành diễn xuất, hơn nữa không phải
gương mặt này. Rõ ràng tấm ảnh Nghê Gia trong điện thoại chính là một cô gái nghèo xác nghèo xơ học ngành biên kịch, tên là Phi Phi gì đó.
Có lẽ cuốn truyện này Viên Tử viết sai rồi.
Cô không biết Tần Cảnh kia có quan hệ thế nào với Nghê Gia, thế là thử gửi một tin nhắn thăm dò, hỏi han lịch sự và khách sáo rồi nói thẳng ý định muốn cùng cô ấy viết kịch bản.
Không lâu sau, cô nhận được hồi âm: Ừ, được. Trùng hợp là gần đây lại rảnh rỗi, bảy rưỡi tối nay đến tìm cậu, có tiện không?
Tần Cảnh nhắn tin trả lời: Tiện chứ, cảm ơn cậu.
Đặt điện thoại xuống, Tần Cảnh thở phào nhẹ nhõm, không ngờ chuông tin nhắn lại vang lên, là danh sách diễn viên do ban giam khảo lựa chọn đã gửi
đến: Nam chính – Long Kỳ. Nữ chính – Tập Vi Lam.
Hả, việc này xem như là nửa mừng nửa lo nhỉ?