Tần Cảnh Ký

Chương 29


trước sau

Type: Lion Write

Không khí trong nhà bất chợt tĩnh lặng đến khó xử, chỉ có tiếng cười và những câu đối thoại của Doãn Thiên Dã và Tô Man trên ti vi. Hai cô gái cứ thế uống trà mà chẳng buồn nhìn đối phương, mãi cho đến khi ti vi vang lên một tin giải trí khác.

Gần đây có tin đồn Doãn Thiên Dã và Tô Man đang yêu nhau. Chúng tôi cũng có chứng cứ quan trọng từ người trong cuộc. Nghe nói hồi du học, Doãn Thiên Dã và Tô Man là cặp đôi hoàn hảo trong lớp. Tuy giữa chừng chia tay nhưng sau khi về nước gặp lại, lửa tình yêu giữa họ lại bùng cháy. Tô Man gia nhập đoàn làm phim “Khoa ngoại số mười ba” là do Doãn Thiên Dã giới thiệu. Hơn nữa, phóng viên còn chụp được ảnh hai người cùng ra vào khu căn hộ Duyệt Thủy giữa đêm khuya, có vẻ hiện tại đang cùng chung sống.

Hình ảnh trên ti vi tuy nhạt nhòa nhưng Tần Cảnh vừa nhìn đã nhận ra ngay người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong đêm chính xác là Doãn Thiên Dã, cô gái bên cạnh anh đương nhiên là Tô Man.

Tuy quản lý của hai bên đều không lên tiếng giải thích nhưng cư dân mạng đều nhiệt liệt ủng hộ. Tài khoản Weibo có tên Thỏ Thích Ăn Cỏ nói “Doãn Thiên Dã và Tô Man là trai tài gái sắc, thật sự quá xứng đôi. Hi vọng anh chị có thể phim giả tình thật, chúng em ủng hộ anh chị hết mình. Mấy đứa chó săn cũng đừng quấy rầy nữa”. Nếu tất cả đều chúc phúc, tiểu biên tập cuồng phim “Khoa ngoại số mười ba” như tôi cũng muốn nhắn nhủ riêng, xứng đôi như vậy không ở bên nhau thật là đáng tiếc.

Tim Tần Cảnh nhói lên từng hồi, nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ uống trà. Về phần tin đồn của Doãn Thiên Dã và Tô Man, lúc trước ở phim trường cô đã từng nghe đôi câu vụn vặt, nhưng cô vẫn cho rằng chỉ là mấy người cuồng phim bàn luận về mối tình trong phim thôi nên không để ý nhiều. Bây giờ nghe được tin tức nóng sốt như vậy liền không chịu đựng nổi nữa.

Cô cũng hiểu, có lẽ đây chỉ là tin tức tung ra để tạo hiệu ứng quảng bá phim. Nhưng đối tượng tin đồn là Tô Man, điều này khiến cô càng khó chịu. Thêm câu “Anh yêu em” phía sau tấm hình kia, tâm trạng của Tần Cảnh vừa sầm sì vừa u ám như bầu trời sắp đổ mưa.

Ban đầu Tô Man không nói gì, hàng mày xinh đẹp khẽ nhíu, cân nhắc rất lâu mới từ từ cất lời: “Tin giải trí vớ vẩn thôi”.

Câu nói này không hề có tác dụng an ủi Tần Cảnh. Cô chỉ khe khẽ “à” một tiếng cười xòa, không biết tiếp lời ra sao. Vì thế không khí lại im lặng một cách quái gở.

Sau đó, Tô Man lại hỏi: “Cô tìm Doãn Thiên Dã có việc gì không? Hay là tôi gọi anh ấy dậy nhé!”. Dứt lời cô ta định đứng dậy.

Tần Cảnh bị câu nói này làm tổn thương. Cô muốn gặp Doãn Thiên Dã còn phải cần thông qua một người phụ nữ khác đi gọi sao? Thân phận và quan hệ của họ hiện tại thật đúng là diệu kỳ.

“Không cần đâu.” Tần Cảnh đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi chỉ thuận đường sang đây xem thử thôi, cũng không có việc gì quan trọng. Tôi còn có việc bận, đi trước đây!”.

Tô Man gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Cả đêm Tần Cảnh trằn trọc khó ngủ, thi thoảng suy nghĩ miên man, liên tưởng đến tình tiết trong phim, mường tượng hình ảnh Tô Man quyến rũ Doãn Thiên Dã. Tuy ý nghĩ này thường xuất hiện nhưng cô không bứt rứt. Nhớ đến hôm ấy, Doãn Thiên Dã ôm cô bày tỏ tình cảm, cô liền yên tâm một cách khó hiểu.

Cô không biết sức mạnh đó đến từ đâu, nhưng một lòng một dạ tin tưởng Doãn Thiên Dã sẽ không làm chuyện có lỗi với mình. Tuy nhiên hiện tại, cô vẫn chưa phải là bạn gái anh, anh có làm gì cũng không thể nói là có lỗi với cô được.

Tần Cảnh như chiếc bánh rán trên chảo, lăn lộn trên giường suốt đêm. Cô nghĩ nếu mình là bạn gái của Doãn Thiên Dã thì tốt quá, như vậy có rất nhiều chuyện trở thành danh chính ngôn thuận. Cô có thể cấm cô gái khác bước vào căn hộ của anh chứ đừng nói là dùng nhà tắm của anh. Cô có thể không cho anh thân mật với cô gái khác, còn có thể yêu cầu sau này anh không được đóng mấy cảnh hôn hít nữa. Đúng rồi, nếu gặp phải tình huống hôm nay, cô còn có thể chạy thẳng lên tầng, xốc chăn anh lên, lôi anh xuống giường. Có thể anh sẽ không hiểu chuyện gì, cô có thể dỗ dành anh, sau đó ôm anh ngoan ngoãn đi ngủ.

Ôi! Nếu cô là bạn gái của Doãn Thiên Dã thì tốt biết mấy.

Nội tâm Tần Cảnh xoay chuyển như dời non lấp biển, một mình đỏ mặt vùi mình giữa tấm chăn, đá ván giường kêu lốp cốp.

Thật ra thì cô luôn muốn được sống cùng anh, sư chần chừ trước đó không phải do không yêu, mà là không dám. Với quan hệ hiện tại của hai người, gia tộc thế giao, thanh mai trúc mã, người yêu cũ và rất nhiều thứ khác; nếu tình cảm giữa họ lại chấm dứt trong thất bại, gia tộc hai bên sẽ khó xử đến nhường nào. Bởi vậy cô mới bất an, mới thấp thỏm, mới do dự.

Nhưng bây giờ, cô thật sự muốn ở bên anh. Hay là bàn bạc với Doãn Thiên Dã, yêu đương trước đã, khoan hẵng nói cho gia đình, bao giờ thật sự muốn kết hôn thì đánh tiếng sau. Nếu đứt gánh giữa đường, vậy xem như chưa có gì xảy ra, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của người lớn.

Tuy nhiên, vừa mới bày tỏ tấm lòng lại nói đến chuyện kết hôn nghiêm túc thì ngượng quá đi mất. Với lại, đoán chừng sẽ dọa Doãn Cặn Bã sợ cho mà xem.

Tôi chỉ muốn yêu đương thôi mà, sao lại phiền phức vậy chứ!

Tần Cảnh vùi đầu trong chăn, bức bối gào thét. Định gọi cho Doãn Thiên Dã nhưng lại thương anh cực nhọc, không đành làm phiền anh. Không gọi thì lại tức tối một mình, lòng dạ rối bời không nơi chia sẻ. Vậy mà anh lại ngủ khò cơ đấy!

Tần Cảnh chưa một mối tình vắt vai mất ngủ trắng đêm vì bao cảm xúc đầy ắp trong lòng. May mà Long Kỳ và Tập Vi Lam đều có lịch trình nên hôm sau nghỉ quay. Tần Cảnh trằn trọc đến hừng sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng vẫn còn chuyện canh cánh trong lòng nên giấc ngủ của cô khong tài nào yên ổn, mười rưỡi sáng đã thức giấc. Vén màn lên, nhìn ánh mặt trời chói chang của mùa hè, lòng Tần Cảnh bỗng sáng tỏ thông suốt, bóng ma đêm qua như đã hoàn toàn tiêu tan. Cô đã xác định, hôm nay phải đi tìm Doãn Thiên Dã nói rõ tất cả. Bởi vì không biết thời gian nghỉ ngơi và làm việc của anh, không biết lúc này anh đang làm việc hay ngủ bù nên cô quyết định gửi tin nhắn trước, hỏi anh hôm nay có thời gian gặp mặt không.

Tin nhắn vừa gửi đi, chỉ mười giây sau, điện thoại đã gọi đến. Cô thoáng chốc an lòng.

Giọng nói đã lâu chưa được nghe của Doãn Thiên Dã hình như trầm lắng, dịu dàng hơn trong ký ức nhiều: “Hai giờ chiều anh sẽ đến gặp biên kịch ở Thịnh Hạ, mất khoảng năm mươi phút. Sau đó chắc không có việc gì nữa đâu”.

Tần Cảnh nghiêm túc trả lời: “Ừ, vây hơn ba giờ gặp ở Thịnh Hạ nhé!”.

Vừa dứt lời, bên kia đã truyền đến giọng nói trong trẻo của Tô Man: “Thiên Dã, bữa sáng xong rồi này”.

Tần Cảnh lặng thinh.

Hà, tối qua Tô Man không về nhà à?

Bên kia điện thoại, Doãn Thiên Dã cũng hơi khựng lại, giây sau mới khẽ gọi cô: “Tần Cảnh!”.

“Hả?”

“Đừng hiểu lầm anh được không?”

“Được.”

Cô không hề suy nghĩ, trả lời chắc như đinh đóng cột. Không biết tại sao giờ phút này, cô vô cùng tin tưởng anh, tin tưởng một cách an tâm và thấu hiểu.

Bên kia Doãn Thiên Dã cười khẽ nói: “Buổi chiều gặp”.

“Ừ, buổi chiều gặp.”

Đặt điện thoại xuống, tinh thần Tần Cảnh phấn chấn hẳn lên, đáng tiếc không có việc gì nghiêm túc để làm. Vì vậy cô nghe nhạc, quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài. Vừa quét dọn vừa suy nghĩ, hồi còn ở đây, Doãn Thiên Dã luôn đảm đương việc này. Ừ, quả nhiên là bắt Doãn Thiên Dã về đây vẫn tốt hơn. Trời nóng thì làm lao công, trời lạnh thì làm ấm giường. Tốt quá đi mất!

Bận cả buổi mới đến một rưỡi chiều, Tần Cảnh sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị ra cửa, vừa định bắt ti vi lại bị hình ảnh sốt dẻo trên màn ảnh khiến trái tim bàng hoàng thảng thốt. Đó là hình ảnh đôi nam nữ ôm nhau dưới ngọn đèn mờ tối trong bãi đổ xe ngầm.

Tất cả như trở về thời điểm cô công khai tấm ảnh thân mật của Tập Vi Lam và An Nham. Có điều nam chính trong tấm ảnh đã đổi thành Doãn Thiên Dã, mà cô gái gần như để trần nửa người trong lòng anh chính là cô.

Tần Cảnh nhìn chằm chằm tấm hình ấy mà không sao tin nổi, lòng dần lạnh toát. Cảnh tượng Doãn Thiên Dã cài áo lót giúp cô thế mà bị camera giám sát quay được.

Hiện tại là lúc tin đồn của anh và Tô Man lan truyền sôi sục, chuyện này lại bị đưa ra ánh sáng, đoán chừng sẽ có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đây. Sớm biết vậy, ngày ấy cô không nên nhờ anh giúp đỡ.

Song, lời nói của người dẫn chương trình nhanh chóng loại bỏ đi nỗi niềm lo lắng của Tần Cảnh, vì tất cả nước dơ đều hắt lên người cô. Một chuỗi hình ảnh lần lượt xuất hiện trên màn hình, Tần Cảnh tự mình cởi áo, sau đó Doãn Thiên Dã kéo áo cô lại. Đoạn Doãn Thiên Dã cài áo lót giúp cô lại bị khéo léo cắt đi.

Kết hợp những hình ảnh không đâu vào đâu này với lời nói của người dẫn chương trình, người xem đã bị dắt mũi triệt để.

Đại khái Tần Cảnh làm truyền thông, bị tổ chuyên mục Chuyện ngôi sao đuổi cổ, gần như không có vị trí đứng trong ngành nữa. Gần đây, cô tham gia cuộc thi đạo diễn của Thịnh Hạ, bởi không đủ thực lực nên phải đi đường tắt ngõ sau, giở hết thủ đoạn hạ lưu quyến rũ Doãn Thiên Dã. Nhưng con người ấy hoàn toàn không mảy may dao động trước sắc đẹp.

Đồng thời đưa tin Doãn Thiên Dã thật ra là người thừa kế của tập đoàn đầu sỏ trong giới. Vì hay tin này nên Tần Cảnh mới tìm mọi cách dụ dỗ anh, dâng hiến bản thân mình, nhưng không ngờ cảnh xấu xa đã bị camera quay lại

Tần Cảnh điềm tĩnh xem hết tin tức, trái lại không có cảm xúc gì. Kỳ lạ, hình như có người cố ý muốn vẩy nước bẩn lên cô, nhưng lại muốn Doãn Thiên Dã được trong sạch. Thế nên hình ảnh Doãn Thiên Dã cài áo lót giúp cô mới không bị công khai, còn thân phận hiển hách của anh và tình cảnh “sa sút” gần đây của cô mới được tô vẽ rõ nét đến thế.

Dưới video, những dòng bình luận của cư dân mạng chạy dài không ngớt. Tất cả đều chĩa mũi dùi về phía Tần Cảnh, chửi mắng nào là cô phá hoại tình cảm người khác, nói rằng kiên quyết ủng hộ Tô Man.

Tần Cảnh cảm thấy rất bất đắc dĩ, càng khiến cô á khẩu hơn là có người còn đồn thổi cô thích làm kẻ thứ ba, nói lúc trước cô xen vào chuyện giữa An Nham và Tập Vi Lam, khiến họ phải giấu giấu giếm giếm mối tình lãng mạn để rồi buồn bã chia tay. Mà giờ đây cô lại chen chân vào cặp đôi hoàn hảo Doãn Thiên Dã và Tô Man, quả thật là không biết xẩu hổ.

Tần Cảnh vuốt điện thoại di động, đoán chừng bây giờ Doãn Thiên Dã đã biết đến tin tức kia rồi. Trong tòa nhà Thịnh Hạ chỗ nào cũng có ti vi màn hình LCD to đùng chiếu tin tức giải trí, muốn không biết cũng khó.

Nhưng mà anh không gọi điện cho cô, cô gọi đến cũng không ai nghe máy. Chắc hẳn lúc này anh đang gặp biên kịch, đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi.

Tần Cảnh tắt ti vi, khó chịu ra cửa, lúc đến tầng hầm đỗ xe đã là hai rưỡi.

Vào thang máy, ti vi vẫn đang phát tin tức cô “xen ngang” tình yêu của Doãn Thiên Dã và Tô Man. Tần Cảnh ngẩn ngơ nhìn màn hình chăm chú, ánh mắt ảm đạm.

Quả nhiên có quá nhiều người trong giới bất mãn với cô. Vì thế chỉ cần có chút sơ suất, cô sẽ bị tô vẽ thành tác phẩm văn học châm biếm đầy khoa trương ngay. Dù tâm trạng cô tốt nhưng bị oan ức một cách khó hiểu thế này vẫn hơi khó chịu. Quan trọng nhất là cô luôn cố gắng phát triển sự nghiệp và cuộc đời theo con đường hoàn toàn mới cơ mà.

Cô không muốn mình trở thành một nữ đạo diễn mà lúc nào scandal cũng nóng sốt hơn cả chính tác phẩm của mình. Nhưng giờ đây, chuyện cô lo lắng nhất vẫn là Doãn Thiên Dã. Vì cô biết tính cách anh cũng như vậy, anh đã để ý đến việc gì thì sẽ không mong bị phá đám.

Vì thế, chắc chắn vụ tai tiếng này đã gây rắc rối không nhỏ cho anh, nhất là hiện giờ, khán giả đều gán ghép anh và Tô Man thành một cặp. Người mới ra mắt đã bị vướng phải tin đồn tình ái, chắc hẳn trong lòng Doãn Thiên Dã khó chịu lắm đây.

Tần Cảnh nhăn mày, sao giữa anh và cô lại đột ngột xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn thế? Hiếm hoi lắm mới hẹn gặp nhau được một buổi, nhưng chắc anh bận làm việc với bên đối ngoại để xử lý rắc rối rồi, không chừng anh đang đi cùng quản lý và mấy nhân viên khác nữa cũng nên. Thêm phần thời gian gấp rút, không biết có cơ hội nói vài lời đáy lòng với anh không nữa.

Tần Cảnh nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn trường hợp, lúc hoàn hồn lại thì đã đến đại sảnh tầng một, còn bất giác đi đến cửa thang máy ngắm cảnh. Vị trí này trùng hợp có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa kính, dòng người tuôn vào, bảo vệ của Thịnh Hạ không ngăn cản nổi.

Tần Cảnh kinh ngạc, nhiều phóng viên đến thế ư? Cũng phải, Tô Man là nghệ sĩ của Thịnh Hạ, Tần Cảnh lại đang tham gia cuộc thi đạo diễn của Thịnh Hạ, mà Khoa ngoại số mười ba cũng là tác phẩm của biên kịch Thịnh Hạ nốt. Trong khoảng thời gian này, Doãn Thiên Dã cũng thường xuyên chạy đến đây, đóng chốt chỗ này phỏng vấn nghệ sĩ và người có liên quan là dễ dàng nhất rồi.

Nghĩ ngợi một lát, Tần Cảnh quyết định tránh né trước, nếu không bị phóng viên bám riết không thể nào yên.

Vừa định quay người lại, đã nghe thấy trong đám nhà báo ôm cây đợi thỏ có người thét lên: “Doãn Thiên Dã kìa”.

Lưng Tần Cảnh cứng đờ, liếc nhìn khắp đại sảnh theo phản xạ thì không thấy bóng dáng anh đâu. Nhưng nhìn lại lần nữa phát hiện anh đi từ ngoài vào, đám nhà báo thấy anh đều ùa lên nhốn nháo.

Trong cảnh ồn ào, Tần Cảnh không thể nghe rõ từng câu hỏi, nhưng nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán được những câu đó chỉ quây quanh “Anh và Tô Man có quan hệ gì?”, “Có phải Tần Cảnh quyến rũ anh không?” …

Bất chợt, có một phóng viên gào toáng lên: “Nghe nói trước đây, anh là khách quen của hộp đêm phải không?”.

Lòng Tần Cảnh thắt lại, sững sờ lần nữa.

Bảo vệ, người quản lý và trợ lý vất vả che chắn cho Doãn Thiên Dã đi vào. Tuy hiện trường hỗn loạn và chật kín nhưng cô vẫn nhìn rõ gương mặt của Doãn Thiên Dã. Bởi vóc dáng anh quá cao, rất khó bị người ta che lấp.

Anh đeo mắt kính, khuôn mặt lạnh lùng sa sầm lại, đôi môi mỏng khẽ mím chặt. Cô biết, đây là biểu hiện mất kiên nhẫn của anh. Có điều anh thật sự đã thay đổi rất nhiều, không bốc đồng, không xù lông trước mặt công chúng.

Tần Cảnh đứng xa xa nhìn anh, cảm thấy hơi đau lòng cũng như áy náy một cách kỳ lạ. Tuy chuyện không phải do cô dựng lên, nhưng hoàn toàn không phải nghi ngờ, cô không những không giúp đỡ được gì cho sự nghiệp diễn viên của anh, ngược lại còn làm liên lụy tới anh nữa.

Trong sự che chở của nhân viên, Doãn Thiên Dã lặng thinh băng qua đám nhà báo, bước vào đại sảnh. Nhưng anh không nhìn thấy Tần Cảnh mà cùng với những người khác đi về phía thang máy lồng ghép.

Tần Cảnh không ngốc đến độ chạy đến gặp anh trước mặt cả đám phóng viên, thế là quyết định đi lên tầng bằng thang máy ngắm cảnh. Nhưng không ngờ, có một phóng viên tinh mắt, đột ngột chỉ về phía cô hét toáng: “Tần Cảnh! Tần Cảnh ở đó kìa!”.

Tần Cảnh gần như quay người chạy thẳng về phía thang máy theo phản xạ, nhưng mấy phóng viên nhanh nhẹn tránh thoát bảo vệ, xông đến chỗ cô. Mà hôm nay cô lại cố ý trang điểm xinh đẹp, còn mang giày cao gót nữa chứ. Kết quả khi định tránh né đám phóng viên, chân cô lảo đảo trẹo nghiêng, cả người va vào bình hoa trang trí khiến nó đổ ập đến bể cá cảnh treo tường.

Tiếng loảng xoảng tan tành gần như vang vọng cả đại sảnh. Mặt kính bị thủng một lỗ to, nước bể ào ào đổ xuống. Trong tích tắc, nước bể màu xanh lam, rong biển xanh lục, sỏi đen và cá cảnh nhiệt đới đủ mọi màu sắc xối thẳng xuống đầu Tần Cảnh.

Chỉ trong vài giây, toàn thân Tần Cảnh ướt đẫm, mùi nước khử trùng và mùi cá tanh tưởi trộn lẫn trên người cô khiến người ta muốn nôn mửa. Nhưng bây giờ, điều khiến cô rối rắm hơn cả là hy vọng nhóm Doãn Thiên Dã đã vào thang máy rồi.

Cô không muốn lâu ngày gặp lại, anh thì rực rỡ choáng ngợp, cô lại lôi thôi lếch thếch thế này. Trong thoáng chốc, Tần Cảnh vừa xấu hổ vừa bối rối, đỏ mặt đến mức hận không thể độn thổ cho xong.

Nhưng đám phóng viên vẫn không buông tha cho cô, thấy cảnh tượng này càng lũ lượt tiến đến. Bảo vệ cũng vội vã chạy tới ngăn cản đám phóng viên lèn chặt như nêm cối. Không ít người giẫm phải rêu bị trượt ngã. Sàn nhà chảy nước lênh láng, mấy chú cá nhỏ giãy đành đạch. Bỗng chốc, đại sảnh công ty hỗn loạn trăm bề.

Đám nhà báo thấy Tần Cảnh ướt như chuột lột, mái tóc rối bời bết dính vào mặt, trên đầu và quần áo dính đầy rêu xanh và sỏi đá thì càng hăng hái chụp ảnh, hỏi không ngớt miệng.

“Cô Tần đã xem tin tức hôm nay chưa?”

“Có hình ảnh làm bằng chứng, cô không thể chối cãi được đâu nhỉ?”

“Nghe nói sau khi xen vào mối quan hệ giữa An Nham và Tập Vi Lam, cô lại tiếp tục phá hoại Doãn Thiên Dã và Tô Man đúng không?”

“Các người đã đủ chưa?” Một tiếng quát truyền đến từ bên ngoài đám người.

Âm thanh vô cùng quen thuộc.

Mắt Tần Cảnh cay xè, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn người đang tiến đến.

Đám nhà báo lập tức chuyển dời mục tiêu như ong vỡ tổ: “Xin hỏi anh Doãn Thiên Dã và cô Tần Cảnh có mối quan hệ thế nào? Vậy tin đồn với Tô Man rốt cuộc là thật hay giả?”.

Tần Cảnh không cần soi gương cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của mình. Mũi cô nghèn nghẹn, giờ đây chỉ có một ý nghĩ: Trốn thôi!

Thừa dịp tất cả đều tập trung chú ý vào anh, cô cố gắng gạt đám người chạy về phía thang máy ngắm cảnh gần đó. Nhưng đám nhà báo đâu dễ buông tay như vậy.

Trong nháy mắt cô chạy vào thang máy, bả vai bị một gã nhà báo tóm chặt: “Doãn Thiên Dã đến đây giải vây cho cô, lẽ nào cô Tần Cảnh không muốn nói gì sao?”.

Những nhà báo còn lại cũng nhào lên,
vây chặt lấy cô như một đám ma cà rồng.

Tần Cảnh không hề có sức chống trả, người cũng không đứng vững, bị vô số cánh tay cứ thế kéo khỏi thang máy như phim kinh dị. Những câu hỏi loạn xị nổ tung bên tai cô:

“Trong hình cởi mở như thế, sao bây giờ lại dè dặt quá vậy?”

“Cô Tần còn từng cởi áo trước mặt người khác sao…”

Lời còn chưa dứt đã vang lên tiếng thét thảm thiết. Trong nháy mắt ấy, tất cả đôi tay đang bám chặt lấy người Tần Cảnh đột ngột buông ra. Tần Cảnh đang giãy dụa dưới tác dụng của lực quán tính loạng choạng bổ nhào vào thang máy, suýt nữa đụng vào cửa kính.

Hiện trường tĩnh lặng như tờ, ngay cả đén flash cũng ngừng lóe sáng.

Tần Cảnh kinh ngạc quay đầu lại liền thấy gã phóng viên kia ôm khóe miệng đầm đìa máu, đau đớn cuộn tròn trên mặt đất. Mà Doãn Thiên Dã mới đánh người xong vẫn chưa hả giận, lại đá gã một cú.

Quản lý khiếp sợ liều mạng xông đến, cản Doãn Thiên Dã lại, khẽ nói: “Không thể đánh phóng viên!”.

Tiêu Tiêu cũng vội vàng gọi mấy phóng viên đi chung kéo gã kia ra.

Trong bầu không khí lặng im tựa cái chết, Doãn Thiên Dã chậm rãi quay đầu nhìn vào tháng máy, Tần Cảnh vừa bẩn vừa rối, cuống quýt cúi đầu, hận không thể hóa thành tro bụi. Cô trốn trong góc thang máy, rất muốn bảo anh đừng đến đây nhưng không sao thốt nên lời, chỉ có thể để mặc tiếng bước chân trầm ổn và kiên định của anh nện vào đáy lòng cô như búa tạ.

Anh đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu, ánh mắt sâu lắng. Anh giơ tay lên, nghiêm túc và tao nhã muốn gỡ bỏ những thứ dơ bẩn trên mặt cô.

Tần Cảnh không còn chỗ thối lui, vội quay mặt đi, vừa quýnh vừa sợ, khẽ nói: “Đừng như vậy!”.

Xung quanh đều là phóng viên, không thể làm vậy được đâu.

“Đừng thế nào?” Giọng anh khá lạnh lẽo.

Một giây sau, anh tiến lên một bước, nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng trước mặt tất cả mọi người. Tần Cảnh sửng sốt, định đẩy anh ra nhưng không kịp. Không gian thủy tinh bé nhỏ chói lòa ánh đèn flash, nhân viên và đám phóng viên lao đến như thủy triều.

“Ý của anh là chuyện giữa anh và Tần Cảnh mới là thật sao?”

“Vậy quan hệ với Tô Man là thế nào?”

“Là Tần Cảnh xen vào mới thay lòng đổi dạ hay mối quan hệ với Tô Man trước kia là giả?”

Trong góc, Doãn Thiên Dã đưa lưng về phía mọi người, chỉ tập trung hết sức làm một chuyện, đó là ôm chặt lấy Tần Cảnh. Anh không nói lời nào, chỉ cúi đầu thật sâu, cằm đặt lên gương mặt ướt nhem bẩn thỉu của cô, khóe môi mang nét cười nhàn nhạt.

Tần Cảnh biết không thể nào tránh khỏi, mà giờ khắc này cô cũng không muốn trốn tránh nữa. Trong thang máy chật chội ồn ào, có Doãn Thiên Dã che chắn cho cô, có lồng ngực của anh như cảng tránh gió trước bão táp cuồng phong, ấm áp và an toàn nhất thế giới này.

Khi ánh đèn chói lòa lóe trên đầu vai anh, thế giới như thể chì vào bọt nước trắng xóa. Tần Cảnh chớp mắt, giọt lệ bất chợt dâng trào. Cô dịu dàng đưa tay lên ôm lấy eo anh, nghẹn ngào nói: “Thiên Dã, em không sao, thật ra thì anh không cần làm vậy?”.

Anh nhìn đăm đăm vào giọt nước mắt chảy đến khóe môi cô, vừa yêu thương vừa đau lòng, thế là cúi đầu thấp hơn, chóp mũi khẽ chạm vào nhau, giọng nói triền miên: “Anh nghĩ rằng em đã nghĩ thông suốt rồi, nên mới đến đây để cho anh đáp án của em. Không ngờ lại bị đám chó săn này quấy nhiễu. Anh đã chờ lâu như thế, bây giờ em mới chịu đến. Bất kể em muốn nói gì, yêu anh hay không yêu anh thì anh… Nhưng lần này thì hay rồi, cả thế giới đều biết em thuộc về anh. Em có muốn chối cãi cũng không được nữa đâu”.

Giọng nói của anh trầm lắng mà mạch lạc, êm tai cực kỳ, chỉ nhẹ nhàng như thế đã có thể che chắn Tần Cảnh khỏi đám phóng viên và nhân viên ồn ào huyên náo phía sau. Tần Cảnh vừa khóc vừa cười, véo nhẹ anh một cái. Cô vùi đầu vào cổ anh, nói khẽ: “Em xin lỗi”.

“Nếu là chuyện scandal thì đó không phải lỗi của em. Nếu là chuyện khiến anh chờ bao lâu như thế thì em phải đền bù thỏa đáng cho anh đấy!” Hình như anh đã xem đây là công viên bí mật của riêng họ thì phải, lúc nói chuyện không hề đoái hoài gì đến tiếng huyên náo phía sau.

Khó khăn lắm người quản lý và vệ sĩ mới lôi được đám nhà báo ra khỏi thang máy, chỉ để lại hai người họ ôm nhau từ từ đi lên. Thang máy đến tầng mười sáu, Doãn Thiên Dã dẫn Tần Cảnh đến văn phòng của Tô Man, vừa bước vào đã hỏi: “Chỗ em có phòng tắm không?”.

Lúc ấy, Tô Man và trợ lý đang chọn trang phục, nhìn thấy Doãn Thiên Dã lôi Tần Cảnh ướt nhẹp còn bốc mùi tanh hôi xông vào, nhất thời không hiểu ra sao, ấp úng chỉ về phía tay phải, hỏi: “Tần Cảnh bị sao thế?”.

Doãn Thiên Dã thản nhiên nói: “Va phải bể cá, cần giúp cô ấy sửa soạn lại một chút”.

“Ồ, được.” Tô Man vội đặt quần áo xuống, dẫn Tần Cảnh đến phòng tắm.

Cô ấy vốn định đi vào giúp Tần Cảnh, không ngờ Doãn Thiên Dã cũng đi vào. Nói chính xác là sau khi anh kéo Tần Cảnh đang ngơ ngẩn vào phòng tắm liền đẩy Tô Man ra ngoài, khóa cửa lại.

Tô Man đứng lặng trước cửa, không biết phải làm sao, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Trợ lý đi đến, nhỏ giọng thốt lời kinh ngạc: “Sáng nay, lúc nhìn thấy tấm ảnh cởi áo kia tôi còn thắc mắc đấy. Nhưng giờ nhìn họ chẳng hề kiêng kị, lẽ nào họ thật sự là người yêu sao?”.

Tô Man không lên tiếng, sắc mặt không tốt lắm, tiếp tục trở lại chọn quần áo nhưng không còn tâm trạng hứng khởi như khi nãy nữa.

Mà trong phòng tắm, Tần Cảnh cũng muôn vàn bất an. Doãn Thiên Dã khóa cửa chẳng mảy may do dự như vậy khiến cô sinh lòng cảnh giác. Anh không cho người khác vào nhưng anh lại ở đây. Anh làm vậy là sao chứ? Người cô vừa hôi vừa bẩn, đương nhiên phải tắm rửa, mà anh cứ đứng lì ở đây thì biết làm thế nào?

Ban đầu, Tần Cảnh đã bị anh đặt vào bồn tắm, giờ phút này trơ trọi đứng yên, nếu cô muốn chạy, anh sẽ tóm cô lại mà không hề tốn chút sức lực. Thôi miễn vụ giãy giụa không cần thiết này đi!

Tần Cảnh đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, nhưng Doãn Thiên Dã lại bình thản ngồi bên cạnh bồn tắm, ngón tay thon dài thử nước vòi sen, chuyên tâm chỉnh nước nóng.

Tần Cảnh thấy anh vẫn chậm chạm không lên tiếng, mà thoắt đỏ thoắt trắng, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Này, Doãn Thiên Dã, em tự tắm được rồi, anh chạy vào đây làm gì? Bên ngoài… Bên ngoài còn có người đấy!”.

“Yên tâm, anh khóa cửa rồi.” Anh bỡn cợt nhìn cô.

Tần Cảnh nổi điên: “Người khiến em không yên tâm chính là anh đấy!”.

Anh ngẩng đầu, nét cười đong đầy trong mắt: “Tại sao không yên tâm?”, nói xong vẩy vòi hoa sen về phía cô.

“Aaaa!” Tần Cảnh bị xối nước liền thét lên theo phản xạ.

Doãn Thiên Dã cũng đứng trong bồn tắm, thừa dịp cô lau nước trên mặt, một tay anh đã vòng qua em cô, vòi sen trong tay kia vẫn gí vào cổ cô. Dòng nước ấm áp tinh khiết chảy xuống theo thân thể Tần Cảnh.

Vừa nãy đi qua giếng trời bị gió thổi hơi lạnh, hiện giờ được Doãn Thiên Dã và dòng nước ấm bao quanh, thân thể cô ấm áp như muốn tan chảy.

Doãn Thiên Dã cười thật khẽ: “Em hét lên như thế, có biết người bên ngoài cho rằng chúng ta đang làm gì không?”.

Tần Cảnh lại xấu hổ muốn đẩy anh ra, không ngờ vừa dùng sức, chân đã bị trượt, bèn cuống cuồng ôm lấy anh. Nhưng anh rất gian xảo, rõ ràng là đứng rất vững lại dứt khoát theo đà ôm cô ngã xuống, đè cô trong bồn tắm.

Một giây sau, môi anh đã đặt lên môi cô. Không hôn phớt như lần trước, lúc này đây, anh bá đạo và nồng nhiệt khác thường, như thể cảm xúc bị đè nén bấy lâu cuối cùng đã bộc phát.

Cô bất ngờ chưa kịp đề phòng, bờ môi đã bị anh lấp kín. Vòi hoa sen kẹp giữa vai họ, dòng nước ấm róc rách thấm vào cơ thể hai người, như kéo dán dính chặt thân thể họ lại với nhau.

Tần Cảnh khó thở, tiếng tim đập nổ tung bên tai như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một khoảnh khắc nào đó, cô cuống đến mức toàn thân căng thẳng, nhưng không muốn đẩy anh ra.

Giờ phút này, nằm trong bồn nước ấm, mực nước từ từ dâng lên, cả người cô dần thả lỏng. Doãn Thiên Dã đè trên người cô, nụ hôn thắm thiết khiến cô không ngăn được từng cơn run rẩy.

Hai người chỉ cách nhau một màn nước mòng manh, nhiệt độ trên người Doãn Thiên Dã vừa nóng bỏng vừa dịu dàng, dần dần Tần Cảnh mất đi năng lực suy nghĩ. Cô vô thức ôm lấy cổ anh, phối hợp nhẹ nhàng.

Nếu thời gian dừng lại vào khoảnh khắc này thí tốt biết mấy!

Nhưng Tần Cảnh vốn đang hoàn toàn ngây ngất trong thế giới màu hồng đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể anh có sự thay đổi. Cô kinh hoàng đẩy anh ra: “Doãn Thiên Dã, anh đừng kích động!”.

Doãn Thiên Dã nhỏm người dậy, khẽ cắn môi, nhìn cô như chưa thỏa mãn. Đương nhiên anh biết phản ứng đột ngột của cô là sao, nhưng không hề lúng túng, khẽ cười nói: “Em nghĩ tiếp theo anh sẽ làm gì?”.

Lần này, đến lượt Tần Cảnh đỏ mặt, cô cử động không được, mà bất động cũng không xong, nhắc nhở anh thì khổ mà không nhắc nhở anh cũng chết. Anh đang cố ý trêu cô sao?

Anh mắt anh vẫn dịu dàng phủ kín gương mặt cô. Giờ phút này, mái tóc đen của cô như đóa hoa sen nở rộ trong nước, tôn lên khuôn mặt trắng noãn ửng hồng vô cùng quyến rũ. Tiếp tục như vậy, chắc hẳn hôm nay sẽ xảy ra chuyện cho mà xem.

Anh bỗng ngồi dậy, kéo cô đứng lên theo, cười một tiếng như tự giễu: “Ở nơi vừa xa lạ vừa bẩn thỉu này sao?”.

Tần Cảnh ngồi dậy, tim đập vẫn còn cuồng loạn vì nụ hôn vừa rồi, ngoài mặt giả vờ ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh, rõ ràng nơi đấy rất sạch sẽ cơ mà. Nhưng câu này cô chỉ để trong lòng, nói ra sẽ xảy ra chuyện mất.

Doãn Thiên Dã ngồi đối diện cô, một tay cầm vòi sen, một tay giúp cô rửa những chỗ bẩn trên người.

Mặt Tần Cảnh đỏ gay như muốn rỉ ra máu, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho anh làm. Cô quan sát ngón tay thon dài của anh, thầm nghĩ “Thật là đẹp!”. Hơn nữa, rõ ràng là động tác gạt rêu nhưng lại nghiêm túc và lãng mạn tựa như đánh đàn piano.

Tay anh lướt đến chiếc cổ mịn màng của cô theo dòng nước ấm, vừa nghiêm chỉnh tẩy rửa vừa bình thản hỏi: “En không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?”.

Nếu là hôm qua, Tần Cảnh sẽ hỏi chuyện của Tô Man, nhưng sáng nay, cô đã tỉnh táo suy nghĩ lại. Sau khi phân tích suy luận, trong lòng đại khái đã thông suốt. Cộng thêm những chuyện xảy ra khi nãy, hành động bảo vệ trong thang máy và khóa cửa phòng tắm của anh, cô đã hiểu rõ trong lòng anh chỉ có cô, chỉ có một mình cô mà thôi.

Thế nên cô khẽ mỉm cười: “Không có gì muốn hỏi cả”.

Anh vốn đang gỡ đống rong biển trên xương quai xanh của anh, nghe như vậy liền ngước đối mắt sâu thẩm và tĩnh lặng, hỏi: “Vậy em không có chuyện gì muốn nói với anh à?”.

Dĩ nhiên Tần Cảnh biết tỏng ý của anh, mặt ửng hồng nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng hỏi: “Ừ, anh còn cần bạn gái không?”.

Không đợi anh trả lời đã khảng khái nói: “Em cảm thấy sau khi anh gia nhập giới giải trí sẽ vướng phải rất nhiều scandal. Nếu có bạn gái, chắc chắn sẽ giảm bớt được mấy vụ tai tiếng tình cảm. Như vậy sẽ giúp đỡ anh xây dựng hình tượng chung thủy tốt đẹp. Em hy sinh bản thân nghĩ cho ah thôi”.

Doãn Thiên Dã chau mày, bị lời nói không biết xấu hổ này của cô kích thích cùng cực. Anh vốn mong đợi được nghe cô nói lời ngọt ngào yêu thương gì đó, tối thiểu một câu “Em yêu anh” thôi cũng được. Quả nhiên cô không nói được lời hay ho gì.

Tuy nhiên, dù anh xụ mặt nhưng đáy mắt tràn ngập nét cười, không làm sao ẩn giấu được.

“Em đã thành tâm thành ý suy tính vì anh, vậy anh cũng tốt bụng miễn cưỡng đồng ý thôi.

Tần Cảnh chợt cảm thấy ấm áp, nhào vào lòng anh, cười khanh khách ngốc nghếch.

Doãn Thiên Dã kề vào đầu cô, mỉm cười tiếp tục tẩy rửa rêu bám trên lưng cô.

Tần Cảnh cười giữa chừng thì bỗng nhớ đến việc nghiệm chỉnh, vội hỏi: “Nhưng phía nhà báo phải làm sao? Chuyện vừa xảy ra trong thang máy chắc chắn sẽ bị giật tít rồi”.

Doãn Thiên Dã cong môi, rất ngông cuồng: “Lúc trước, anh dọn khỏi nhà em vì không muốn chuyện chúng ta bị bới móc làm ảnh hưởng đến em. Bây giờ đã công khai rồi thì cần làm gì cứ làm thôi. Bọn họ có giật tít thế nào cũng chỉ đến thế. Chúng ta vui vẻ là được”.

Tần Cảnh kinh ngạc, có chút xấu hổ, trước kia cô cho rằng Doãn Thiên Dã chuyển đi là vì suy nghĩ cho sự nghiệp của anh, không ngờ là vì cô. “Vậy, thế này có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh…”

“Không sao cả”, anh vuốt ve khuôn mặt cô, “Anh vốn đã quyết định hoàn thành mấy hợp đồng hiện tại sẽ rút lui”. Anh thoáng ngừng lại, nhìn sâu vào mắt cô, cố chấp và kiên định “Anh đã quyết định tiếp quản Doãn Thị”.

Tần Cảnh thảng thốt, chuyển biến này nhanh quá, cô không biết nên vui hay buồn: “Hả, không phải anh thích đóng phim sao?”.

“Con người không thể cứ luôn sống theo ý thích của mình được” Bỗng nhiên anh trở nên vô cùng chín chắn và thận trọng. “Hơn nữa, thừa kế sự nghiệp của ba anh, sau này chuyển giao cho con của Doãn Thiên Dã, nghĩ thế cũng thấy rất mỹ mãn. Nếu vậy, sau này, nhà ta sẽ hạnh phúc hơn. Anh thích thế. Dù sao sống trong giới showbiz, người nhà phải chịu đựng áp lực và đau khổ rất nhiều.”

Anh nhìn cô, nơi đáy mắt dịu dàng vô ngần. Lòng Tần Cảnh lập tức bị cảm xúc ấm áp, ngọt ngào này lấp đầy, cảm động đến gần như rơi lệ

Anh đã bắt đầu dự tính cho tương lai của họ rồi cơ đấy. Anh đã hy sinh và thay đổi nhiều như thế vì cô, hạnh phúc hơn chính là anh cam tâm tình nguyện, thế là đã ngọt ngào lắm rồi.

Hóa ra cảm giác được người ta yêu chiều lại tốt đẹp đến vậy!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện