Tần Chính – ba của
Tần Cảnh lập tức đỏ hoe mắt, tập tễnh đi đến ôm cô con gái rượu đã xa
cách nhiều năm vào lòng, vỗ nhẹ vai cô: “Cảnh, con đừng sợ, không sao
rồi!”.
Thật sự có cảm giác của một người cha!
Không hiểu
vì sao, nước mắt Tần Cảnh bỗng rơi lã chã. Khi nãy mắt ba hoen đỏ, có
thể thấy ông đã luôn luôn lo lắng cho đứa con gái bất hiếu bỏ nhà này đi như thế nào. Hơn nữa, ông còn nói: “Đừng sợ, đừng sợ!”.
Nào ai
biết trong tiềm thức, cô đã luôn sợ hãi đến nhường nào. Cô sợ mình không thể thay đổi được vận mệnh thảm thương của Tần Cảnh trong thế giới xa
lạ này, cô không muốn bị đủ loại người bắt nạt đâu!
Tần Cảnh òa
khóc: “Ba, con sai rồi! Con không nên cãi lời ba, còn bỏ nhà đi nữa!
Người đàn ông yêu con nhất trên đời này chính là ba. Ba tha thứ cho con
được không? Con biết sai rồi, con không bao giờ làm ba đau lòng như thế
nữa đâu!”.
Tần Cảnh nghĩ có lẽ đây chính là chiếc phao cứu sinh
cuối cùng của mình, cũng là bước ngoặt cuối cùng trong cuộc đời cô, thế
nên càng khóc lóc thảm thiết.
“Con sai rồi, con không baoo giờ
ngang bướng bốc đồn như trước kia nữa. Ba ơi, ba tha thứ cho con nhé!
Con nhớ ba lắm, ba, con nhớ ba lắm!”.
Bà mẹ kế Tập Quyên từng là ngôi sao hết thời nhìn đến ngây dại, thầm than vở kịch này thật cảm động quá đi mất.
Doãn Tùng cảm động đến rơi nước mắt, đây mới là Tần Cảnh vâng lời và hiếu
thảo trong ký ức của ông. Rõ ràng nó là một con bé hiểu chuyện, độc lập
tự cường, vaayh mà lão Tần cứ khăng khăng rằng nó đã trở nên hư hỏng.
Thật sự là quá khiêm tốn rồi! Ông ấy vừa nghĩ vừa gật gù, trong lòng tự
nhủ nhât định phải bàn với lão Tần, lôi kéo Tần Cảnh quay lại với Doãn
Thiên Dã nhà mình bằng mọi giá mới được, giúp đứa con trai ngu ngốc kia
trở về đường ngay nẻo chính.
Tần Chính chỉ có một đứa con gái
ruột, tuy năm đó cô bỏ nhà đi vì một tên nhãi vô dụng khiến ông giận đến độ lên cơn đau tim, nhưng tất cả đã nguôi ngoai từ lâu rồi.
Cha mẹ trên đời đều vậy cả.
Khi nãy bước vào phòng bệnh, tiếng “ba” ấm ức đáng thương của Tần Cảnh đã
khiến tất cả ân oán đều hóa thành hư vô. Mà hiện giờ, con gái biết đường nhận lỗi, xin ông tha thứ, như thể sống lại một lần nữa, tựa hồ quay
trở về là cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, hiểu chuyện năm xưa. Trái tim cứng rắn của ông trong chớp mắt liền tan chảy.
Khuôn mặt đã trải qua
muôn vàn phong ba của người đàn ông chan chứa giọt lệ thoắt vui thoắt
buồn, ông dịu dàng vỗ về bả vai gầy gò mong manh của con gái: “Được rồi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Khi đó, ba quá chuyên quyền, không phải là
không có lỗi, sau này sẽ ổn thôi. Sau này, chúng ta sẽ yên ổn thôi mà.”
Cuối cùng đã có nơi nương tựa rồi, Tần Cảnh kích động càng tuôn rơi nước mắt.
Lúc này, Tập Quyên đứng sau mới tiến đến cười niềm nở: “Tốt quá rồi, cuối
cùng Cảnh cũng đã nhận lỗi, lần này xem như gia đình mình đã được đoàn
tụ.”
Bây giờ, Tần Cảnh mới có thời gian nhìn bà ta thật kỹ. Tập
Quyên – mẹ ruột của Tập Vi Lam – một người đàn bà bốn mươi, năm mươi
tuổi nhưng vẫn ăn vận diêm dúa. Nghe nói trước kia bà từng làm diễn
viên, nhưng không hề có tiếng tăm.
Tần Chính nghe vậy liền nói: “Đừng nói từ nhận lỗi nữa! Cứ mở miệng ra là nhắc chuyện trước kia.”
Tập Quyên sửng sốt, vội cười trừ giảng hòa: “Biết rồi, biết rồi!”.
Tần Cảnh cảm thấy ấm lòng, trong truyện không miêu tả quá nhiều về Tần
Chính, bởi vì hai cha con họ luôn trong trạng thái căng thẳng, rất ít
chạm mặt nhau. Không ngờ người cha này lại như bao người cha khác trên
đời, thương yêu con gái, bất kể con mình phạm lỗi lầm gì vẫn có thể trầm lắng, dịu dàng bao dung như biển cả rộng lớn.
Đồng thời, Tần
Cảnh cũng nhận ra bà Tập Quyên này không phải dạng vừa, câu “cứ mở miệng ra là nhắc chuyện trước kia” cho thấy mấy năm qua, bà ta đã nói xấu Tần Cảnh không biết bao nhiêu rồi.
May mà ba không từ bỏ cô.
May mà, hiện giờ vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Tần Cảnh quay đầu sang, Doãn Tùng ở bên cười ấm áp nhìn hai cha con, nhưng
trong mắt lại thoáng vẻ buồn bã. Lúc này cô mới nghĩ đến, người cha này
cũng đang lo lắng cho đứa con trai vô dụng (hoặc nói chính xác hơn là sa ngã nửa đường) kia của mình. Cô không khỏi cảm thán: Làm cha mẹ thật là khó khăn quá mà!
Tần Cảnh cho rằng Doãn Tùng là người báo tin cho Tần Chính, vội nói: “Bác Doãn, con cảm ơn bác vì đã báo cho ba con biết”.
Doãn Tùng sửng sốt, lập tức cười xòa: “Nào có chứ? Là ba con cho bác biết
đấy! Không biết ông ấy về vụ tai nạn xe đắt tiền ở đâu, lập tức nhớ đến
chiếc xe của con. Điều tra ra thì đúng là xe của con thật. Trùng hợp địa điểm xảy ra tai nạn ở khá gần bệnh viện này, ông ấy sợ con bị thương
nặng nên bác đã đích thân sang đây thăm con đấy!”.
Tần Cạnh lại bị tình yêu thương thầm lặng của người cha này làm cảm động một lần nữa, vành mắt hoen đỏ.
Tần Chính sợ cô lại khóc nên vội chuyển đề tài: “Khóc cũng vô ích thôi.
Chiếc xe Porsche kia của con nhất định phải đem đi sửa lại rồi.”
Quả thật, Tần Cảnh nín khóc mỉm cười, sau vài giây phiền muộn thì nói: “Sớm biết vậy con đã không mua nó”.
Tần Chính lườm cô: “Chiếc xe là do con trộm rút của hồi môn đi mua đấy! Giờ thì hay rồi, coi như nhà họ Tần đã giao của hồi môn rồi nhé!”.
Tần Cảnh sửng sốt, đột nhiên có cảm giác chẳng lành. Đời trước, tập đoàn
Tần Thị đã tự gây dựng doanh nghiệp gia tộc, chỉ truyền lại cho con
trai. Ba người anh em của Tần Chính đều có con trai, nên Tần Cảnh chỉ
được chia cho một chút tiền và chút cổ phần công ty mà thôi.
Lẽ nào số tiền kia đã dùng để mua chiếc xe đấy rồi?
Cô chợt cảm thấy như sét đánh ngang tai. Hơn chục triệu đã biến thành thứ
không thể ăn, không thể uống, không thể mặc, không thể ở, còn hấp dẫn
tên cặn bã kia nữa!
Cô thật sự muốn lôi Tần Cảnh trong tiểu thuyết ra đánh cho một trận tơi tả: Cô bị ấm đầu rồi à?
Tần Cảnh nghiến răng bực tức, cuối cùng đành lặng lẽ thở dài. Thôi rồi, vốn còn định mượn tiền của ba làm đạo diễn, bây giờ vẫn nên tự lực cánh
sinh thôi.
Bốn năm trước, Tần Chính đã chia hơn nửa số cổ phần
trong tay cho đứa con gái khác họ kia rồi, số còn lại tuy vẫn còn rất
nhiều nhưng là tiền dưỡng lão của ba, sao cô có thể đang tâm xin xỏ được chứ?
***
Đêm ấy, Tần Cảnh ở lại ngôi biệt thự ngoại ô của nhà họ Tần, trùng hợp là Tập Vi Lam cũng chạy về, dáng điệu như là quan tâm đến vết thương của cô lắm. Hơn nữa, khi hai người ngồi trong phòng
khách xem ti vi, cô ta còn như vô tình chuyển nhầm kênh.
“Phó
giám đốc bộ phận truyền thông mạng Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tinh
Nguyệt cho hay, cùng ngày Tần Cảnh – Tổng đạo diễn
kiêm Tổng chế tác
chương trình Tiêu điểm sáng – xảy ra tai nạn, Ban lãnh đạo Tinh Nguyệt
đã tuyên bố kết quả xử lý đoạn clip tai tiếng của đạo diễn An Nham và nữ diễn viên Tập Vi Lam: Tạm thời đình chỉ chức vụ quản lý và lên kế hoạch của Tần Cảnh ở Tinh Nguyệt, công việc mới của Tần Cảnh sẽ được sắp xếp
sau khi cô trở về công ty…”
Tần Cảnh không mấy để tâm, cô đã sớm tính toán đường trở về rồi.
Trước bữa tối, cô về phòng thu dọn mấy món đồ lặt vặt như nhật ký, album ảnh… để tìm hiểu thêm mối quan hệ giữa cô và những người xung quanh. Còn
quần áo không có gì đáng mang theo cả, đều không phải thương hiệu cô
thích,
Lúc đóng gói, cô bất ngờ nhìn thấy rất nhiều hình của Doãn Thiên Dã cùng Tần Cảnh từ hồi tiểu học đến khi học đại học: đáng yêu,
trong sáng, ngốc nghếch, non nớt, rạng rỡ, anh tuấn, xinh đẹp, cuốn hút… Dù bé trai và bé gái trong ảnh lớn dần lên nhưng nét cười hồn nhiên
trên gương mặt vẫn như thuở ban đầu.
Từ góc nhìn của một người xa lạ, Tần Cảnh không quá hứng thú, chỉ rút bừa một tấm, số còn lại đá hết xuống gầm giường. Lúc xuống nhà ăn tối, lại có người nhắc đến tên cặn
bã trong tấm ảnh lùm xùm đó.
Sau khi đưa Tần Cảnh về nhà, Tần
Chính ở suốt trong thư phòng gọi điện thoại, lúc ăn cơm, vừa vào bàn đã
hỏi: “Con và An Nham chia tay rồi à?”.
Tần Cảnh chuẩn bị gắp miếng chân giò liền khựng đũa, khẽ “dạ” một tiếng.
Tập Vi Lam bên cạnh còn hốt hoảng hơn cả cô, vội nói: “Ba, tấm ảnh kia là ảnh ghép”.
“Ảnh gì?” Tần Chính tỏ vẻ nghi hoặc.
Tập Quyên đưa mắt ra hiệu, lúc này Tập Vi Lam mới ý thức được có mẹ mình ở
đây, chắc hẳn ba chưa thấy tấm hình kia, vội chuyển lời: “À, con nghe
nhầm ạ!’.
Cũng may Tần Chính không để ý, ông lại quay sang nói với Tần Cảnh: “Bác Doãn hy vọng con có thể giúp bác ấy quản lý Thiên Dã”.
Tần Cảnh cắn đũa, xấu hổ lẩm bẩm: “Con đâu phải là gì của anh ta, sao phải ôm việc vào người chứ ạ?”.
“Nói gì thì nói hai đứa cũng đã trưởng thành cùng nhau, cũng từng yêu nhau.” Tần Chính và Doãn Tùng là chiến hữu, tình cảm anh em khăng khít hơn hẳn người thường. Hơn nữa, ban đầu ông thật sự vừa lòng với tên nhóc Doãn
Thiên Dã kia.
Tần Cảnh hơi khó xử: “Ba! Ba không biết bây giờ Doãn Thiên Dã ra sao đâu.”
“Dĩ nhiên ba biết.” Tần Chính đặt đũa xuống, nhíu mày, “Trước kia nó rất
ngoan, nếu con không bỏ nó theo tên khốn An Nham kia, nó sẽ không bị sốc mà thành ra thế này. Cảnh à, bây giờ nó thành ra như thế không thiếu
trách nhiệm của con đâu. Bởi vì chuyện này mà ba con khong dám ngẩng đầu trước mặt bác Doãn suốt một khoảng thời gian dài đấy!”.
Tần Cảnh trố mắt á khẩu. Con bỏ anh ta á? Trong truyện rõ ràng là anh ta và Tập Vi Lam dan díu với nhau rồi đá con mà?
Cô thản nhiên liếc nhìn Tập Vi Lam, vậy mà cô ta vẫn ung dung dùng cơm,
dáng điệu dửng dưng không thẹn với lòng. Tần Cảnh tức anh ách. Không có
chứng cứ, có nói cũng vô dụng. Hơn nữa, nếu không phải đã đọc truyện,
chắc hẳn hiện giờ Tần Cảnh vẫn chưa hề hay biết điều gì, còn thắc mắc
tại sao Doãn Thiên Dã tự dưng đá mình. Đúng là đốn mạt mà!
Tần
Cảnh căm phẫn. Anh ta bỏ rơi Tần Cảnh còn dám bô bô rằng Tần Cảnh đá
mình. Tập Vi Lam cũng vậy, giả nai thành thánh rồi. Nếu không sợ ba nổi
giận, cô sẽ bóc mẽ mọi chuyện để hưởng thụ niềm vui thắng lợi cho mà
xem.
Tần Cảnh cố nén cơn giận, lẳng lặng ăn cơm. Tần Chính thấy
cô im lìm, lại dịu giọng khuyên nhủ: “ Cảnh à, tất cả đàn ông xuất sắc
đều do phụ nữ rèn giũa mà thành. Trên đời vốn không có người đàn ông nào sinh ra đã tài giỏi cả. Như ba con này, hồi đầu không phải chỉ là một
tên ất ơ sao, nếu không nhờ mẹ con, ba cũng không nghĩ mình sẽ thành
công được như ngày hôm nay đâu”.
Tần Cảnh không ngờ một người đàn ông thành đạt như Tần Chính lại nói được như vậy, cảm xúc rung động
chợt trào dâng nơi đáy lòng. Nhưng một lúc sau cô vẫn chưa thể gạt nổi
sự bức bối: Con biết rõ phụ nữ không cùng đàn ông trải qua mưa gió không có tư cách hưởng thụ xuất sắc của họ sau này, nhưng Doãn Thiên Dã có
liên quan quái gì đến con đâu cơ chứ! Sau này, con có rèn giũa đàn ông
cũng không thèm rèn giũa anh ta.
“Ba nói cứ như con và anh ta nhất định phải có dính líu đến nhau vậy.”
Tập Vi Lam cười khuyên nhủ: “Tần Cảnh, không phải ba bảo chị làm gì với anh ấy. vả lại, bạn bè phạm sai lầm thì phải khuyên nhủ chứ? Chị với Doãn
Thiên Dã lớn lên cùng nhau, không phải người yêu thì cũng là bạn bè mà.
Anh chị hiểu nhau hơn ai hết, biết đâu anh ấy nghe lời chị thì sao?”.
Tần Cảnh cười khẩy, thầm nghĩ: bây giờ cô đã biết đẩy tên cặn bã này đến gây họa cho tôi rồi đấy!
“Vi Lam nói đúng, dù sao trước kia nó cũng chỉ nghe lời con.” Tần Chính thở dài, nói chậm rãi: “Bác Doãn cũng hết cách rồi. Bác ấy còn nói nếu con
chịu giúp nó, bác ấy sẽ chuyển 5% cổ phần của Doãn Thị cho con đấy!”.
Lời vừa dứt, ánh mắt Tần Cảnh lập tức sáng quắc, còn Tập Vi Lam thì giật mình.
Doãn Thị - ông trùm giải trí trong nước.
Mắt Tần Cảnh lấp lánh ánh vàng: Hơn ba trăm rạp hát, rạp chiếu phim trải
khắp đất nước, mười trụ sở điện ảnh và truyền hình, năm mươi cơ sở
truyền thông mạng, chưa kể đến những công ty giải trí có liên quan khác. Có cần hoành tráng đến thế không?