Tạ Kỳ Thâm dẫn Đàn Mạt rời đi, đám người Đàn Chi Uyển nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên đến rớt hàm, ai cũng cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Mấy người họ vốn định cho Đàn Mạt một bài học, nhưng ai dám chặn cô lại trước mặt Tạ Kỳ Thâm chứ?
Trần Ninh Ninh che lại nửa bên mặt vừa nóng rát vừa đỏ bừng, tức đến muốn khóc: “Không phải Đàn Mạt nói Tạ Kỳ Thâm đã không còn liên lạc với cô ta từ lâu rồi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng đó, tại sao Tạ Kỳ Thâm vẫn bảo vệ Đàn Mạt như trước chứ?”
“Chắc là vì hai nhà sắp liên hôn, vì vậy Tạ Kỳ Thâm mới bảo vệ cô ta…”
Đàn Chi Uyển ở bên cạnh nghe thấy bọn họ bàn luận, lòng bàn tay bị móng tay đâm đến tái nhợt.
Nếu mấy ngày trước cô ta đồng ý liên hôn, vừa rồi nói không chừng người được Tạ Kỳ Thâm bảo vệ là cô ta rồi…
Cảm giác không vui khi bị Đàn Mạt vượt mặt lan tràn khắp cõi lòng của cô ta.
Tiếng bàn luận của mấy cô gái không ngừng vang lên bên tai. Ở bên kia, Đàn Mạt bị Tạ Kỳ Thâm dẫn ra khỏi trang viên.
Sự tức giận vừa rồi bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Tạ Kỳ Thâm mà trở thành sự sững sờ, đến bây giờ vẫn chưa bình ổn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm mát như nước, ác khoác của người đàn ông bọc lên người Đàn Mạt mang theo mùi đàn hương, xua tan đi hơi lạnh của cô. Tạ Kỳ Thâm nắm tay cô, lòng bàn tay như sắt thép nung lên làn da cô, độ nóng khiến người ta không cách nào phớt lờ.
Đàn Mạt nhớ, trước đây Tạ Kỳ Thâm cũng ở trước mặt người ngoài bảo vệ cô như vậy.
Lần đó cũng là trong một buổi tiệc, Đàn Mạt được bố mẹ cùng đưa đi tham dự. Lúc đó cô yên tĩnh hướng nội, đứng trong một góc sảnh tiệc, không dám chủ động nói chuyện với người khác, sau đó nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang ở cách đó không xa, đang dựa vào lan can trò chuyện.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cánh tay đặt lên lan can, khoé môi cong thành nụ cười nhẹ, dáng vẻ lường biếng lại tuỳ ý.
Tạ Kỳ Thâm chỉ đơn giản là đứng đó, nhưng lại tỏa sáng nhất trong đám người.
Trong bữa tiệc, Đàn Mạt chỉ quen anh, đang do dự xem có nên bước qua tìm anh không, tâm tư nhỏ đó đã bị cô gái bên cạnh nhìn thấu: “Đàn Mạt, cô còn dám không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt Tạ Kỳ Thâm như thường ngày sao? Tối hôm nay nhiều người như vậy, cô đừng có để người ta chê cười.”
Đám người Trần Ninh Ninh đang nhìn cô một cách kỳ quái, nhưng lại phát hiện chàng trai ở cách đó không xa đảo đôi mắt hoa đào, nhìn qua phía bên này.
Có cô gái lập tức xôn xao trong lòng, ai biết ánh mắt của chàng trai nghiêng qua, rơi lên người Đàn Mạt ở phía sau bọn họ. Đàn Mạt cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu chạm vào mắt anh.
“Còn không qua đây?”
Xương lông mày của Tạ Kỳ Thâm nhướng lên, nhìn chằm chằm cô.
Đàn Mạt ngẩn người đi đến trước mặt anh, Tạ Kỳ Thâm nhếch khóe môi: “Một đám ngu giả vờ tỏ vẻ, em cũng ngốc nghếch đứng bên cạnh làm thính giả à?”
Mấy cô gái nghe thấy câu này lập tức cứng đờ tại chỗ.
Lúc này, Đàn Mạt cũng giống như khi đó, trái tim đập vô cùng nhanh.
Cảm xúc của cô rối thành một cục, cho đến khi giọng nam trầm thấp từ tính giống y như trong ký ức vang lên trên đỉnh đầu, kéo cô quay lại hiện thực:
“Tay có đau không?”
Đàn Mạt hơi ngẩn ra: “Cái gì…”
“Lúc nãy đánh người.”
“…?”
Anh đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, thế mà không hỏi cô tại sao đánh người, mà còn ngược lại quan tâm tay cô có đau hay không?
Đàn Mạt lắc đầu, ý thức được lúc này đang bị anh kéo đi, cô cẩn thận rút tay về, nghe thấy người đàn ông lên tiếng lần nữa: “Bọn họ nói em cái gì?”
Tạ Kỳ Thâm cảm thấy Đàn Mạt giống như một con mèo, mặc dù ngày thường ầm ĩ kiêu ngạo, rất hay giận dỗi, nhưng đến mức ra tay đánh người thì chắc chắn là đã chạm vào giới hạn của cô rồi.
Đàn Mạt thu lại mắt, lắc đầu:
“Không có gì, hôm nay đúng lúc ngứa tay nên đánh người thôi, đánh xong thì cũng giải tỏa hết rồi.”
Tạ Kỳ Thâm im lặng vài giây, môi mỏng thốt ra mấy chữ:
“Lần sau bọn họ còn kiếm chuyện với em thì nói với tôi.”
Đàn Mạt nghe thấy, thất thần mất một lúc.
Nói với anh làm gì…
Trong lúc thất thần, Đàn Mạt nhìn thấy hai người đã đi đến trước cửa trang viên.
Bên đường là chiếc Rolls Royce Series quen thuộc đang dừng, tài xế đang đứng chờ lập tức mở cửa xe cho bọn họ, Tạ Kỳ Thâm nói: “Lên xe trước đi.”
Đàn Mạt bước lên xe, cổ chân nhói lên một cái, cô kìm nén không biểu hiện ra sự khác thường.
Tạ Kỳ Thâm lên xe từ bên còn lại, cô xoay mắt nhìn dáng vẻ mặc tây trang giày da của anh, do dự rồi hỏi: “Anh về từ lúc nào thế…”
“Máy bay đáp cánh nửa tiếng trước.”
Vì vậy anh vừa xuống máy bay đã đến tìm cô sao?
“Nhưng sao anh lại biết em…”
“Hỏi bố em, ông ấy nói em đang ở đây.”
Đàn Mạt khẽ đáp một tiếng, cởi áo khoác xuống đưa cho anh: “Cảm ơn.”
Người đàn ông chậm rãi nhận lấy, khoang xe chìm vào sự yên lặng. Bởi vì chuyện xảy ra trong mấy ngày nay mà bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ, ngón tay Đàn Mạt khẽ siết lại, tim cũng bị treo lên, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một giọng nam nhàn nhạt truyền qua từ bên cạnh.
“Không phải hai hôm trước ở trong điện thoại rất hung dữ sao, sao gặp tôi rồi lại sợ như vậy?”
“…”
Đàn Mạt chột dạ liếc anh: “Ai sợ chứ.”
Thời gian ngồi xe không lâu, mười phút sau, xe đã dừng lại trước một tòa biệt thự độc lập.
Tạ Kỳ Thâm bảo cô xuống xe, Đàn Mạt không hiểu gì cả: “Đây là đâu?”
“Nơi tôi thường ở.”
???
Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy ánh mắt phòng bị của cô, cười khẽ một tiếng: “Sao, sợ tôi bắt nhốt em vào trong, không thả em ra ngoài nữa hả?”
“…”
Đây là tình tiết cầm tù gì thế.
Sau đó Tạ Kỳ Thâm nghiêm túc nói: “Về biệt thự để hành lý, và có chuyện muốn bàn với em.”
Đàn Mạt chỉ đành đi theo vào trong.
Trong biệt thự, không gian rất to lớn, trang hoàng khiêm tốn nhưng rất có phong khách, phong cách đen trắng xám lạnh nhạt, không hề có chút sức sống.
Tạ Kỳ Thâm đem hành lý lên tầng hai trước. Đàn Mạt đứng trong phòng khách, cảm thấy cơn đau ở cổ chân lan tràn ra từng chút, sắp đau đến vào xương rồi.
Cô không chịu được mà dựa lên ghế sofa, cúi đầu nhìn thấy cổ chân đã sưng đỏ lên rồi.
Xong rồi, lúc nãy nhịn đau đi một đoạn đường, hình như khiến nó càng trở nên nghiêm trọng hơn rồi…
Đàn Mạt nhíu hàng mày mảnh, cúi người xoa nơi sưng đỏ, ai biết Tạ Kỳ Thâm rất nhanh đã từ trên lầu đi xuống, cô lập tức đứng thẳng dậy, nhưng đã bị anh nhìn thấy. Người đàn ông đi đến trước mặt cô: “Chân sao vậy?”
“Không…”
Tạ Kỳ Thâm nhìn cổ chân của cô, đáy mắt trầm xuống: “Là do mấy cô nàng kia làm?”
Đàn Mạt vội lắc đầu: “Là do em đi trên bãi cỏ không cẩn thận bị trật, em thật sự không sao.”
“Đau đến mặt tái nhợt rồi còn nói không sao?”
Đàn Mạt cắn môi.
Tạ Kỳ Thâm cúi đầu xem xét cổ chân của cô, sau đó cánh tay vòng qua thắt lưng cô, bế ngang cô lên.
“Tạ Kỳ Thâm…”
Cô trừng to mắt.
Trong khoang mũi của Đàn Mạt tràn đầy mùi thơm mát lành lạnh trên người anh, tim cô đột nhiên mất trọng lượng, may mà hai giây sau, mông cô đã dán lân chiếc ghế chân cao ở trước bàn ăn.
Đàn Mạt nhìn Tạ Kỳ Thâm xoay người rời đi, chỉ đành ngồi đó, nghĩ đến tối hôm ở biệt thự trên núi cũng là cảnh tượng ở chung như thế.
Haiz, sao cái chân của cô lại không có tiền đồ như vậy chứ…
Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm cầm túi đá quay lại, nắm lấy cổ chân Đàn Mạt nâng lên, rồi phủ lên.
Động tác của người đàn ông rất nhẹ nhàng.
Giống như đang đối xử với một món đồ dễ vỡ vậy.
Tim của Đàn Mạt bị Tạ Kỳ Thâm làm cho rối tinh rối mù, lại nghĩ đến chuyện liên hôn, sự buồn phiền và hỗn loạn không kìm được mà xông vào lòng cô, khiến cô muốn duy trì khoảng cách với anh:
“Không cần, để em tự làm.”
Cô muốn cầm lấy túi đá, Tạ Kỳ Thâm