Đàn Chi Uyển nghe vậy, đáy mắt hiện lên sự khiếp sợ tột độ.
Vợ?
... Bọn họ đăng ký kết hôn rồi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đợi Đàn Chi Uyển nói gì, Tạ Kỳ Thâm đã đưa Đàn Mạt rời đi.
Đàn Mạt bị anh kéo đi, ngơ ngác không hiểu gì cả: “Tạ Kỳ Thâm, sao lúc nãy anh lại nói vậy...”
Vành tai cô vẫn quanh quẩn câu nói “Tôi không muốn để vợ tôi hiểu lầm” đó, đỏ mặt tía tai.
Người đàn ông thản nhiên mở miệng: “Trần thuật sự thật mà thôi, tránh cho cô ta lại tưởng tượng linh tinh, ra ngoài lan truyền tin đồn thất thiệt khắp nơi, khiến một số người nào đó cũng suýt chút nữa tin là thật.”
Đàn Mạt ngẩn người.
Một số người nào đó không phải là chỉ cô đấy chứ...
Đàn Mạt nhớ lại những gì Đàn Chi Uyển đã nói, không hề thấy bất ngờ chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt biết ngoài miệng thì Đàn Chi Uyển khinh bỉ chuyện liên hôn, nhưng trên thực tế lại cực kỳ bất mãn khi đối tượng liên hôn cuối cùng lại biến thành cô. Có lẽ là đã trải qua một lần đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ, cô ta mới chịu vứt bỏ mặt mũi, chủ động đi tìm Tạ Kỳ Thâm. Không hẳn là thích, chỉ là muốn Tạ Kỳ Thâm thay đổi quyết định, như vậy thì có thể sỉ nhục cô một phen.
Cũng chẳng còn cách nào, từ nhỏ đến lớn, Đàn Mạt hoàn toàn không muốn so đo tính toán, cô cũng tự biết bản thân là con nuôi, chưa từng muốn cướp bất cứ thứ gì từ tay Đàn Chi Uyển.
Hai người từ sân sau quay lại phòng khách. Trong phòng khách, bố Đàn đang pha trà, trông thấy hai người, vội cười gọi:
“Nào nào, hai đứa ngồi đây.”
Hai người ngồi vào một bên ghế sofa, bố Đàn mỉm cười đưa trà đã pha đến: “Nào, uống trà đi, lâu lắm rồi Kỳ Thâm không đến nhà ta nhỉ? Bác nhớ hồi Mạt Mạt còn học trung học, cháu thường xuyên đến đây dạy thêm cho nó, hồi ấy cháu ở cũng rất gần nhà chúng ta.”
“Vâng, bác vẫn còn nhớ ạ.”
Bố Đàn cười: “Nghe bố cháu nói, sau khi về nước cháu chuyển đến thành phố Hải Từ rồi à?”
“Vâng, tạm thời cháu đang ở bên đó.”
Bố Đàn thoải mái nói: “Bên thành phố Hải Từ dạo gần đây đang sửa chữa hệ thống tàu điện ngầm, muốn sang bên này hình như phải đi đường vòng. Hôm nay cháu lái xe đến không tiện lắm đúng không?”
Tạ Kỳ Thâm ôn hoà cười nói: “Cháu không rõ lắm, gần đây tập đoàn có việc bận, cháu hiếm khi trở về, hôm nay cháu và Đàn Mạt đi từ chỗ ở của cô ấy sang.”
Bố Đàn ngẩn người, sau đó cười:
“Vậy à...”
Đàn Mạt để ý thấy vẻ mặt bố Đàn dường như đã hiểu hết tất cả, nhưng lại không nói thẳng ra, sau đó âm thầm vui vẻ, đột nhiên cô sững người.
Đừng bảo bố cô hiểu lầm là tối hôm qua cô và Tạ Kỳ Thâm đã cùng nhau qua đêm nhé?
Mặt cô thoắt cái nóng bừng, đỏ mặt len lén lườm Tạ Kỳ Thâm.
Người này có thể đừng nói chuyện mơ hồ như thế được không!
Người đàn ông nhướng mày, thắc mắc: “Sao vậy?”
Đàn Mạt: “...”
Lúc này, ở cửa bỗng có tiếng động, mẹ Đàn về đến nhà, đưa đồ đã mua cho dì Trương, đi vào phòng khách, trông thấy bọn họ: “Mạt Mạt và Kỳ Thâm đến rồi à.”
Tạ Kỳ Thâm đứng dậy chào hỏi, mẹ Đàn bảo anh ngồi xuống, cười nói: “Đều là người một nhà cả, ở nhà đừng câu nệ.”
Mẹ Đàn ngồi xuống bên cạnh bố Đàn, đúng lúc này, Đàn Chi Uyển từ sân sau đi vào phòng khách.
Đàn Mạt ngẩng đầu, hai người đưa mắt nhìn nhau trên không trung, Đàn Chi Uyển nhanh chóng đưa mắt đi, vẻ mặt sượng cứng.
Bố Đàn và mẹ Đàn không biết đã xảy ra chuyện gì, gọi Đàn Chi Uyển cũng đến ăn hoa quả cùng. Đàn Chi Uyển liếc nhìn hai người còn lại, nắm chặt bàn tay, nghẹn ra mấy chữ: “... Con không ăn đâu, con còn có việc, lên tầng trước đây.”
Sau khi Đàn Chi Uyển rời đi, Đàn Mạt nghĩ đến một chuyện, đắn đo mở lời: “Đúng rồi, bố mẹ, con có chuyện này vẫn chưa nói với bố mẹ...”
“Sao vậy?”
Tạ Kỳ Thâm ở bên cạnh hiểu ra, chủ động nói: “Bác trai, bác gái, tuần này cháu đã đưa Đàn Mạt đi đăng ký kết hôn rồi ạ.”
“Đăng ký rồi? Nhanh vậy! Chuyện từ khi nào thế?”
“Thứ tư tuần này ạ. Vừa hay có thời gian, cháu muốn xử lý dứt khoát chuyện liên hôn luôn.”
“Hai đứa tự quyết định cũng được.” Chuyện liên hôn đã chắc như đinh đóng cột, bố Đàn cũng không có gì bất ngờ, “Vừa hay mấy ngày trước bác đã ngồi bàn bạc với bố cháu, mặc dù hai đứa không vội tổ chức hôn lễ, nhưng vẫn phải tổ chức một bữa tiệc đơn giản để công bố với bên ngoài.”
“Vâng.”
Trên tầng, Đàn Chi Uyển đứng trên cầu thang, nghe tiếng nói chuyện ở trong phòng khách tầng dưới, vẻ mặt xám xịt.
Thì ra bọn họ đã đăng ký kết hôn từ mấy ngày trước rồi.
Mất công cô ta còn tưởng tượng viển vông, giống như một trò cười.
Đàn Chi Uyển không hiểu, mắt Tạ Kỳ Thâm kiểu gì mà lại lựa chọn Đàn Mạt? Giống như ngày xưa rốt cuộc Đàn Mạt có ma lực thế nào mà có thể khiến bố mẹ cô ta sống chết không chịu đưa Đàn Mạt đi?
Nếu như không phải hồi nhỏ cô ta bị bắt cóc, Đàn Mạt vẫn là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ, căn bản không có cơ hội được nhà họ Đàn nhận nuôi, cả đời này ngay cả cơ hội nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm cũng không có! Đàn Mạt có tư cách gì để hưởng thụ một cuộc sống tốt như thế?
Đàn Chi Uyển dính chặt vào tường, cơ thể giống như đang chìm trong một ngọn lửa đố kỵ cháy hừng hực, cắn răng nghiến lợi.
Tạ Kỳ Thâm hàn huyên với bố Đàn rất lâu, từ công việc đến cuộc sống, nói chuyện cực kỳ hợp ý nhau.
Đến trưa, lúc cả nhà ăn cơm, Đàn Chi Uyển lấy lý do cảm thấy khó chịu trong người nên không xuống dưới nhà, bố mẹ Đàn biết cô ta xưa nay không thích Đàn Mạt, thế nên cũng không nghĩ nhiều.
Ăn cơm xong, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm tính toán rời đi. Trước khi đi, bố Đàn nói có thể chuẩn bị chuyện tiệc cưới dần, Tạ Kỳ Thâm đồng ý, nói sẽ bắt đầu sắp xếp.
Rời khỏi biệt thự, Đàn Mạt lên xe, Tạ Kỳ Thâm hỏi cô: “Em muốn tổ chức tiệc cưới ở đâu?”
“Hả?”
“Mặc dù không phải là hôn lễ chính thức, nhưng vẫn phải tổ chức tử tế, em có thể chọn địa điểm.”
Đàn Mạt rất thích biển, cô nhớ trước kia cô luôn mơ ước có một ngày có thể cùng người mình thích tổ chức một hôn lễ cực kỳ lãng mạn ở ven biển, một cô gái trẻ như cô luôn ôm ấp rất nhiều ảo tưởng đẹp đẽ về hôn nhân và tình yêu.
Nhưng hiện tại là liên hôn thương nghiệp, đối với cô mà nói, những thứ kia đều không quan trọng nữa.
“Ở đâu cũng được, anh quyết định đi.”
Người đàn ông ôn hoà nói: “Vậy thì ra biển nhé.”
Đàn Mạt ngây người.
“Trong thành phố ồn ào, môi trường ven biển tốt hơn.” Anh đưa mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, đáy mắt không hề gợn sóng, “Em thấy thế nào?”
Đàn Mạt nghĩ chắc là trùng hợp thôi, không thì sao có thể khéo như thế: “Được...”
“Bây giờ đi đâu đây?”
“Em về chung cư chỉnh sửa video.” Cô nhìn anh, “Còn anh thì sao?”
Anh nhìn đồng hồ: “Tôi về công ty, buổi chiều có cuộc họp cấp cao.”
Cô chậc chậc cảm thán: “Tạ Kỳ Thâm, anh bận