Tất cả mọi người thầm cảm thán rằng Tạ Kỳ Thâm, người luôn từ chối phụ nữ cách xa hàng vạn dặm, trong nháy mắt đã liên hôn Đàn Mạt rồi. Hơn nữa, bọn họ còn vô cùng tò mò về tình trạng của hai người.
Trên sân khấu, sau khi Trần An Thụy kết thúc bài phát biểu của mình, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Cuộc đấu giá sẽ được chia thành hai phần, theo thứ tự trên danh sách vật phẩm đấu giá từ trên xuống, Đàn Mạt xem những người khác đấu giá, cũng đã hiểu đại khái về quy trình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nửa tiếng sau đến lượt vật phẩm đấu giá thứ bảy.
Đây là một chiếc trâm cài áo hình hoa hồng bằng đá hồng ngọc mà cô đã nhìn trúng. Nhỏ bé, nhưng tinh xảo, tay nghề tinh tế, bình thường cũng khi mặc đồ rất dễ đeo. Có từ thời Napoleon, đã được lưu truyền qua mấy đời, lần này do một nhà sưu tập già đưa ra.
Chiếc trâm này không chỉ được Đàn Mạt ưa thích mà đêm nay rất nhiều khách nữ cũng để mắt tới.
Giá khởi điểm là một triệu nhân dân tệ, không ngừng tăng giá, sau khi qua vài người, Đàn Mạt lần đầu tiên giơ tấm biển, trả giá lên ba triệu.
Cách đó không xa, Đàn Chi Uyển nhận thấy, lông mày của cô ta hơi nhăn lại.
Đàn Mạt muốn cây trâm này? Cô ta có tiền không? Chẳng lẽ là Tạ Kỳ Thâm mua cho cô ta?!
Có người thêm vào, Đàn Mạt lại nâng biển lên và tăng thêm năm trăm nghìn. Ai dè đối phương cũng kiên trì muốn tranh giành với cô đến cùng nên đã nâng giá lên năm triệu rưỡi.
Nhân viên đấu giá lướt mắt nhìn về phía khán giả:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Năm triệu rưỡi, bây giờ là năm triệu rưỡi rồi, có ai muốn thêm nữa không...”
Đàn Mạt chưa bao giờ nghĩ mua một cây trâm phải tốn đến tận mấy triệu nhân dân tệ, đối với cô mà nói, nó đã vượt xa sự dự tính về mặt tâm lý của cô rồi.
Thấy nhân viên đấu giá hỏi, Đàn Mạt muốn từ bỏ, vì vậy cô do dự nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm, chỉ thấy người đàn ông khép áo vest lại, quay đầu sang nhìn cô, vui vẻ nói:
“Giơ lên.”
Thấy kim chủ đã lên tiếng, Đàn Mạt chỉ đành phải giơ tấm biển lên.
Cuối cùng đối phương cũng đã chịu thua, không thêm nữa, Đàn Mạt với sáu triệu nhân dân tệ đã đấu giá thắng cây trâm cài ngực này, đúng như dự tính ban đầu của Tạ Kỳ Thâm.
Cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra, vật phẩm đấu giá cuối cùng trong hiệp một, số mười bốn, là một chiếc vòng cổ kim cương màu xanh lam xinh xắn.
Giá khởi điểm này cao nhất hiện nay là tám triệu đồng.
Món mà Đàn Mạt nhìn trúng tối nay là sợi dây chuyền và trâm cài, nhưng cô vừa mới đấu giá được một cái, có hơi nhũn tay rồi, nên ngửa cằm lên uống một hơi đồ uống. Cô đã mang tâm thế ngồi xem nghêu cò tranh nhau.
Sau khi bắt đầu đấu giá, Đàn Mạt nhận thấy Đàn Chi Uyển đã giơ biển lên với vẻ mặt cao ngạo, khinh thường tất cả mọi người. Như thể cô ta đã định nhất định sẽ giành lấy cho bằng được vậy.
Những người cạnh tranh với cô ta cũng không hề run tay, cả hai liên tục nâng giá, được vài vòng thì Đàn Chi Uyển đành nghiến răng miễn cưỡng tăng giá lên mười ba triệu nhân dân tệ.
Biến thái, biến thái quá...
Đàn Chi Uyển dường như đã đi đến giới hạn và cũng không còn đối thủ nữa.
Nhân viên đấu giá hỏi: “Mười ba triệu lần một, còn ai thêm nữa không?”
Nhân viên đấu giá hỏi tiếp, vẫn đang cố đổ thêm dầu vào lửa: “Chiếc vòng cổ bằng kim cương màu xanh lam tuyệt đẹp này rất nổi tiếng, hàng thật giá thật...”
Đàn Mạt đang quan sát, giọng nói bình tĩnh của Tạ Kỳ Thâm truyền vào tai cô: “Em thích không?”
Cô quay lại bắt gặp ánh mắt anh: “Hả?”
Khi nhân viên đấu giá nói “mười ba triệu lần thứ hai”, Đàn Mạt nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm giơ thẻ, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ: “Mười bốn triệu.”
Hiện trường lập tức trở nên náo động, Đàn Chi Uyển vốn dĩ tưởng rằng mình đã nắm chắc lấy phần thắng, ngay lập tức nụ cười đắc ý đã đông cứng trên khuôn mặt của cô ta.
Cô ta kinh ngạc nhìn Tạ Kỳ Thâm ở phía trước mặt mình, đôi mắt lạnh lùng như có như không của người đàn ông đúng lúc lướt qua trong khoảnh khắc.
Như muốn nói, nếu cô thêm nữa, anh nhất định sẽ theo.
Đàn Chi Uyển rất tức giận.
Người đàn ông này đang có ý gì cơ chứ?! Anh cố ý chống đối lại cô ta hay đó là ý của Đàn Mạt?!
Đàn Chi Uyển nghiến răng tăng giá lần nữa, quả nhiên Tạ Kỳ Thâm nhẹ nhàng theo, cô ta không dám và cũng không có khả năng thêm nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn Tạ Kỳ Thâm lấy được vật phẩm mà cô ta vừa ý bấy lâu. Cả người cô ta sắp gục ngã rồi.
Sau khi nửa trận đầu kết thúc, Ôn Thành thay mặt Tạ Kỳ Thâm hoàn thành thủ tục bàn giao. Sau khi đem vòng cổ về, Tạ Kỳ Thâm đưa hộp trang sức cho Đàn Mạt.
Đàn Mạt cũng không hiểu: “Sao đột nhiên lại muốn đấu giá cái này...”
Trong đầu Tạ Kỳ Thâm lóe lên dáng vẻ không vui của Đàn Mạt đên nay, anh nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: “Không có gì, dỗ em, tâm trạng em đã tốt hơn chưa?”
Đàn Mạt sững sờ.
Dỗ cô...??
Cô ngơ ngác nói: “Khá, khá tốt...”
“Ừm, khá tốt là được rồi.”
Người đàn ông không nói gì, trong đầu Đàn Mạt không hiểu ra sao, cũng không tiện truy hỏi thêm nữa.
...
Sau khi nửa hiệp sau bắt đầu, Đàn Mạt không định giơ biển nữa, Tạ Kỳ Thâm phổ cập cho cô kiến thức về các vật phẩm đấu giá. Cô say sưa lắng nghe, dáng vẻ thân mật thủ thỉ với nhau rơi vào mắt người ngoài, khiến người ta bàn tán xôn xao.
Trong số đó, Tạ Kỳ Thâm cũng cung cấp hai vật phẩm, cả hai đều được mua với giá cao, cuối cùng toàn bộ cuộc đấu giá đã đạt được kết quả đấu giá xuất sắc.
Sau bữa tối, Trần An Thụy đích thân đến tiễn Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm.
Cậu ta còn tặng họ vật phẩm mà đêm nay cậu ta đã đấu giá được dưới danh nghĩa của mình, nói rằng đây là quà tân hôn.
Trần An Thụy mỉm cười: “Anh à, nếu có thời gian thì chúng ta cùng ăn một bữa cơm ôn lại chuyện cũ nhé. Hôm nay bận quá nên thôi bỏ qua để hôm khác đi. Đến lúc đó anh nhớ đưa chị dâu đi theo nhé.”
Tạ Kỳ Thâm gật đầu: “Được rồi, hôm khác nói chuyện sau.”
“Được.”
Đàn Chi Uyển ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào khung cảnh Tạ Kỳ Thâm nửa ôm Đàn Mạt, tức giận và phiền não vô cùng. Trần Ninh Ninh ở một bên nhỏ giọng khuyên nhủ cô ta: “Uyển Uyển, cậu đừng tức giận mà. Thật ra sợi dây chuyền đó cũng không có gì to tát đâu mà.”
Đàn Chi Uyển không vui.
Điều cô ta quan tâm là dây chuyền đó sao?! Điều ta cô quan tâm là sợi dây chuyền đó do Đàn Mạt - người mà cô ta không muốn thua kém nhất sở hữu được!
Đàn Chi Uyển tức giận quay lưng bỏ đi.
Trần Ninh Ninh vội vàng đuổi theo: “Này, Uyển Uyển, chờ tớ với...”
Phía bên kia, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm xuống lầu, đi ra khỏi khách sạn, Rolls-Royce đã đợi sẵn ở cửa.
Trở lại xe, dây thần kinh căng thẳng của Đàn Mạt cuối cùng cũng thả lỏng. Cô lười biếng dựa vào trên ghế ngồi, kéo chăn