Người đàn ông đóng cửa lại, Đàn Mạt nhìn anh, tim đập loạn: "Sao anh lại đi ra đúng lúc như vậy làm gì..."
"Tôi mà không ra, thì vừa rồi thiếu chút nữa em đã lộ rồi."
Cô gái không ngờ kế hoạch nhanh như vậy đã thay đổi, hai má nóng như bánh bao nhỏ vừa mới lấy ra khỏi lồng: "Vậy bây giờ phải làm sao bây giờ, lát nữa em sẽ về phòng sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn dám về à?”
Đầu nhỏ của cô choáng váng: "Vậy thì làm sao bây giờ..."
"Có thể làm sao bây giờ nữa à."
Tầm mắt anh nhìn xuống, giọng nói trầm thấp lướt qua bên tai cô: "Tối nay ngủ trong phòng tôi."
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ở đầu giường còn sáng, ánh sáng mờ nhạt.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, hương bạc hà sảng khoái trên người nương theo hơi thở mang tính xâm lược mãnh liệt của đàn ông, mang theo nhiệt độ, sâu kín khẽ phả lên từng tấc da của cô, sắp cướp đi từng cái hô hấp của cô.
Đàn Mạt nghe được lời của anh, cả khuôn mặt nóng lên: "Ngủ ở chỗ anh..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Căng thẳng cái gì? Cũng có phải là em chưa ngủ bao giờ đâu.”
Lúc trước khi say rượu, cô kêu gào muốn chiếm lấy giường của anh.
Nhưng bây giờ đang tỉnh táo, sao có thể giống như trước kia.
Tạ Kỳ Thâm xoay người đi vào, cầm khăn mặt đặt trên bàn, lau khô mái tóc đen, đảo mắt thấy cô vẫn đứng tại chỗ.
"Định đứng ở cửa như đứng phạt đứng cả đêm à?"
“......”
Quên đi, giả vờ như vậy làm gì, coi như mượn chỗ anh ngủ lại một đêm.
Đàn Mạt duy trì bình tĩnh đi vào, đến bên cạnh ghế sô pha ở đuôi giường kéo chăn đi, thành thật nói: "Vậy tối nay em ngủ trên sô pha."
Tạ Kỳ Thâm liếc mắt nhìn cô một cái: "Ngủ trên giường, ngủ đó sẽ bị cảm lạnh."
Cô vội vàng lắc đầu, trực tiếp nằm xuống sô pha, che kín mình bằng chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh tròn tròn, chớp chớp hai cái: "Không lạnh, em không thấy thế này không có vấn đề gì."
Tạ Kỳ Thâm nhìn bộ dáng đáng yêu của cô gái nhỏ, nghiêng đầu cười, sau đó buông khăn mặt xuống, đi về phía cô.
Trong lúc mê mang, chỉ thấy anh cúi người xuống trước mặt cô, sau một khắc liền quấn lấy chăn ôm ngang cô lên, mạnh mẽ đi về phía bên giường.
Trong đầu Đàn Mạt trống rỗng: "Tạ Kỳ Thâm..."
Giọng nói mềm mại của cô như đang nũng nịu làm nũng.
Sau đó cô cảm giác được lưng mình dán lên mặt giường mềm mại, cô giãy dụa muốn xuống, cổ tay lại bị đè lại, ấn cô nằm trên giường.
Khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc với mặt cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói có vài phần hơi khàn khàn: "Lại giãy nữa tôi lên giường ngủ bây giờ."
Lông mi mảnh khảnh của Đàn Mạt như cánh bướm chớp chớp, mãnh liệt cảm nhận được lửa nóng cuồn cuộn thiêu đốt cô.
Đây là từ trường dục vọng không cần phải nói rõ ra giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành.
Đàn Mạt đỏ từ mặt đến cái cổ trắng nõn, giống như bị hôn qua, vài giây sau người đàn ông buông tay ra, lại mở miệng: "Em ngủ trên giường, tôi ngủ sô pha."
Cô lẩm bẩm: "Ừm..."
Tạ Kỳ Thâm đi vào tủ quần áo lấy một chiếc chăn bông khác, nằm xuống sô pha, sau đó quay đầu nhìn cô: "Mấy ngày này mẹ tôi đều sẽ ngủ như vậy ở đây, nên buổi sáng em cũng không cần phải dậy sớm đâu."
Để đảm bảo không bị lộ, có lẽ như thế này cũng là một cách an toàn nhất.
Đàn Mạt gật gật đầu: "Vậy em tắt đèn nhé?"
“Ừm.”
Dưới ánh đèn tối, chỉ còn lại bóng trăng sáng chiếu vào.
Đây là lần đầu tiên Đàn Mạt nằm trên giường Tạ Kỳ Thâm trong trạng thái tỉnh táo, chóp mũi cô quanh quẩn mùi đàn hương quen thuộc, giống như được anh ôm vào lòng vậy.
Ở một mình cùng anh, giờ phút này Đàn Mạt nào có buồn ngủ.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, cô không ngủ được, nhẹ giọng gọi: "Tạ Kỳ Thâm, anh ngủ chưa?"
Người đàn ông chớp đôi mắt, nâng cánh tay đặt lên trán, bình thản lên tiếng: "Ừm."
Cô lẩm bẩm: "Ừm là ngủ rồi hay chưa ngủ..."
"Tôi ngủ rồi mà còn có thể trả lời em sao."
Đàn Mạt nghe được sự mệt mỏi trong lời nói của anh, không lên tiếng nữa, ai ngờ một lúc lâu Tạ Kỳ Thâm lại mở miệng: "Muốn nói cái gì, tôi nói chuyện với em."
"Ngày mai anh có dậy được không? Còn phải đến tập đoàn nữa mà."
“Bây giờ đối với tôi mà nói, dỗ em ngủ là chuyện tương đối quan trọng."
Đàn Mạt nghe vậy, hai gò má bị anh chọc nóng bừng lên, nhớ tới bầu không khí thoải mái khi ở chung thường ngày của Tạ Kỳ Thâm và Dương Hạ Lan: "Tạ Kỳ Thâm, có vẻ quan hệ giữa anh và mẹ anh rất tốt, thật hâm mộ anh."
Có lẽ cô rất khó có thể tùy ý như một đứa trẻ trước mặt bố mẹ.
Tạ Kỳ Thâm đoán được tâm tư của cô, dịu dàng nói: "Không cần hâm mộ, sau này bà ấy cũng là mẹ em."
Nội tâm Đàn Mạt bị lời nói của anh đánh sập, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại.
Anh hẳn là phải nói là trong vòng hai năm này đi, dù sao hôn ước của bọn họ cũng chỉ kéo dài hai năm thôi.
Đàn Mạt nghiêng người nhìn về phía anh, nghĩ đến một chuyện: "Ngày mai em sẽ nấu cho mẹ một bàn thức ăn, anh thấy thế nào?"
"Sức khỏe bà ấy không tốt, em vẫn cứ nhàn rỗi chút đi."
“...... này, em nấu ăn có khủng khiếp như vậy đâu?!” Đàn Mạt khó chịu: "Chủ yếu là vì hôm nay em cũng nói rất nhiều chuyện về việc em quay video nấu ăn với mẹ, cho nên em nghĩ em vẫn nên nấu cho mẹ một bữa cơm, anh yên tâm đi, em biết nấu mấy món liền, đến lúc đó để đầu bếp đứng ở một bên xem.”
Tạ Kỳ Thâm đồng ý: "Hôm nay mẹ bí mật khen em với tôi, nói em rất hiếu thuận. "
"Thật sao?"
“Ừ, mẹ rất thích em.”
Được khen, Đàn Mạt không nhịn được vui vẻ: "Em cảm thấy, bố mẹ đang dần già rồi, vẫn là nên cố hết khả năng đối xử tốt với bố mẹ một chút. "
“Rảnh rỗi cũng có thể mời bố mẹ em đến biệt thự cùng nhau ăn một bữa cơm. Dù sao bọn họ còn chưa gặp mẹ tôi, bảo bọn họ đến biệt thự, như vậy em cũng không cần nhìn thấy Đàn Chi Uyển. "
Anh lúc nào cũng suy nghĩ rất chu đáo cho cô.
"Được, vậy lúc nào đó em sẽ hỏi bọn họ một