Rừng núi xung quanh vắng lặng, vầng trăng khuyết chiếu rọi trời đêm, lá cây được ánh trăng sáng trong nhuốm lên một vầng sáng màu trắng sữa, gió lạnh thổi qua như rít gào.
Xung quanh cực kỳ lạnh lẽo, nhưng giờ phút này Đàn Mạt được Tạ Kỳ Thâm ôm chặt trong lòng, hơi lạnh lập tức như được xua ra khỏi cơ thể, hơi ấm kéo đến.
Nghe thấy anh nói: "Em có biết tôi lo lắng cho em như thế nào không?", lòng Đàn Mạt như muốn dậy sóng, viền mắt cũng dần đỏ lên.
Cô chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện Tạ Kỳ Thâm sẽ vượt cả ngàn dặm để đến tìm mình.
Cô cũng chẳng ngờ anh lại lo lắng, như thể thực sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đến như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cứ nghĩ mấy ngày nay anh tỏ ra thờ ơ xa cách với mình như thế, chắc anh cũng chẳng quan tâm đến chuyện của mình đâu.
…
Đầu óc cô trống rỗng, một lúc lâu sau Tạ Kỳ Thâm mới buông tay, cởi áo khoác ngoài rồi choàng lên người cô, bao bọc lấy nửa người cô trong vòng tay ấm áp của mình:
Cô sờ sờ cái mũi đỏ ửng của mình: "Em tới đây mới thấy lạnh..."
Anh cúi xuống, nghiêm túc xem xét cả người cô: "Có bị thương ở đâu không?"
Đàn Mạt khẽ cắn môi: "Vừa rồi em sơ ý nên bị ngã, giờ đầu gối hơi đau..."
Cô đi tất dài quá đầu gối nên không nhìn thấy được vết thương bên trong. Tạ Kỳ Thâm phủi bụi và cỏ dại dính trên áo khoác, nhìn dáng vẻ cả người đầy bụi đất của cô, anh cười bất lực: "Trông em chẳng khác nào trẻ đi lạc cả."
Cô xấu hổ không dám nhìn anh. Người đàn ông ấy liếc xuống lòng bàn tay ửng hồng của cô, nắm lấy rồi mở ra, phía trên dày đặc những vết xước đỏ ngầu, trông cực kỳ nổi bật trên làn da mỏng manh, thấy mà giật mình. Chỉ cần nhìn thôi đã biết cô gái da mỏng thịt mềm này phải chịu đau đến nhường nào.
Tạ Kỳ Thâm cau mày: "Sao em lại thành ra thế này?"
Cô nhẹ giọng nói: “Trên núi nhiều cỏ dại quá, không cẩn thận là bị trầy xước ngay.”
Anh thở dài: "Đàn Mạt, em chưa bao giờ làm tôi bớt lo mà."
Mặc dù giọng điệu mang ý quở trách, nhưng rơi vào tai cô gái nhỏ này lại dịu dàng hơn cả làn gió.
Lúc này, ba anh chị khác trong thôn cùng đội với Đàn Mạt cũng đã quay lại ngã ba đường, Đàn Mạt nhìn thấy thì vội vàng nói với họ thông tin vừa biết được: “Vất vả cho các anh chị quá, Kỷ Thư vừa gọi cho em, nói đã tìm được ông nội rồi."
Ba người cũng thở phào nhẹ nhõm, đều vui mừng: "Vậy may quá, tìm được là tốt rồi!"
Sau đó ba người chú ý tới người đàn ông cao quý đột nhiên xuất hiện đang đứng phía trước Đàn Mạt, tỏ ý hỏi: "Đây là…?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Kỳ Thâm rũ mắt nhìn cô, mấy anh chị bên cạnh cũng kinh ngạc: "Oa, chồng em đẹp trai quá, người ta lo lắng nên đến đây đón em hả?"
Bọn họ nói đùa mấy câu, Tạ Kỳ Thâm đứng bên cạnh cô bình tĩnh đáp lại hết một lượt làm cho lỗ tai Đàn Mạt hơi đỏ lên.
Sau cùng, ba người chuẩn bị trở lại thị trấn. Rời đi rồi, Đàn Mạt nói với Tạ Kỳ Thâm: "Em phải đến nhà Kỷ Thư xem ông nội thế nào đã."
Tạ Kỳ Thâm không nói gì, bế cô đi về phía chiếc Rolls-Royce.
Vậy là dù chỉ cách có hai mươi mét, anh cũng không để cô phải đi bộ một bước nào.
Đầu ngón tay của Đàn Mạt khẽ nắm vải áo sơ mi của anh, ngoan ngoãn co lại trong vòng tay anh, cả trái tim cô vì mùi đàn hương lạnh lẽo lại nồng đậm tràn đầy trong khoang mũi mà loạn nhịp.
Ôn Thành giúp mở cửa sau, Đàn Mạt được đặt vào trong, Tạ Kỳ Thâm lên xe từ bên kia.
Hệ thống sưởi trong xe được phát huy hết công suất, cơ thể căng chặt vì lạnh của Đàn Mạt hoàn toàn được thả lỏng, Tạ Kỳ Thâm đưa một cốc nước nóng tới: "Uống chút nước trước đi."
Đàn Mạt cầm lấy cốc thủy tinh dùng để sưởi tay, mở nắp ra uống vài ngụm mới phát hiện là canh gừng.
Tạ Kỳ Thâm nghiêng người nhìn cô: “Em có cảm thấy chỗ nào trên người không khỏe không? Phơi người trong gió lạnh lâu như vậy."
"Lát nữa quay về nhớ uống thuốc cảm."
"Vâng."
Năm phút sau, xe chạy tới trước cửa nhà của Kỷ Thư, Đàn Mạt được Tạ Kỳ Thâm ôm vai dìu xuống xe, Kỷ Thư ở trong phòng nhìn thấy bọn họ trở lại bèn vội vàng tiến lên đón.
“Mạt Mạt, chân cậu sao vậy? Bị thương rồi hả?"
"Không cẩn thận bị ngã, không có chuyện gì đâu."
Bên ngoài trời quá lạnh nên Kỷ Thư để họ vào nhà trước. Khi họ bước vào, Đàn Mạt đến xem ông nội lúc này đang nằm trên giường trước, cúi người nhìn ông: “Ông ơi, ông không sao chứ?"
Ông lão không nhớ cô là ai, gật đầu, nói hàm hồ: "Khỏe, ông còn khỏe lắm..."
Kỷ Thư thở dài: "Ban nãy tớ tìm thấy ông ấy ở chỗ đập nước, không ngờ ông ấy lại đi bộ một mình cả bốn năm tiếng đồng hồ đến một nơi xa như vậy. Ông ấy cứ nói có một người bạn hẹn ông ấy đến đây bơi, xem ra ký ức hồi nhỏ ông ấy còn nhớ rõ lắm."
"Ông có bị thương không?"
"Có mấy vết thương ngoài da, tớ vừa mới bôi thuốc rồi, chỉ sợ ông ấy đội gió bên ngoài, để tối nay tớ xem ông cụ có khó chịu ở đâu không, nếu có thì ngày mai tớ đưa ông ấy đến bệnh viện."
Đàn Mạt vỗ vỗ vai cô ấy: "Ừ, về sau nếu ông ấy ra ngoài thì cậu nhớ để ý nhé."
"Ừ, hôm nay làm tớ sợ chết khiếp."
Thăm ông xong, Kỷ Thư và mẹ Kỷ đưa Đàn Mạt trở lại phòng khách, mẹ Kỷ cảm ơn Đàn Mạt, sau đó nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang đợi ở phòng khách, bà cũng nở một nụ cười biết ơn: "Cậu Tạ, hôm nay làm phiền cháu quá, cảm ơn cháu đã giúp đỡ nhà dì."
Đàn Mạt nghe xong thì sững người, lại nghe Kỷ Thư giải thích: "Chuyện gấp quá nên tớ còn chưa nói với cậu, buổi tối hôm đó Tạ Kỳ Thâm biết chuyện cũng gọi điện cho tớ, công ty Cao Sáng của anh ấy có chi nhánh ở thành phố Lâm, có sẵn tài nguyên nhân lực nên anh ấy đã huy động rất nhiều người tiến hành tìm kiếm kiểu trải thảm trên núi, nếu không chẳng biết tối nay phải tìm đến mấy giờ nữa."
Đàn Mạt không ngờ Tạ Kỳ Thâm lại giúp đỡ nhiều như vậy.
Người đàn ông ấy nói với giọng ấm áp: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi ạ, tìm được người là tốt rồi, nếu sau này có chuyện cần giúp đỡ dì có thể liên hệ với tổng giám đốc Trần chi nhánh chúng cháu, anh ấy sẽ giúp dì."
"Được, cảm ơn cháu nhiều..."
Trò chuyện một hồi, mẹ Kỷ hỏi: "Vậy bây giờ cháu phải về thành phố Lệ rồi hả?"
Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ: "Muộn quá rồi, chắc là cháu sẽ đưa Mạt Mạt đến thành phố Lâm ở một đêm."
"Hay là đêm nay hai người cứ ở lại đây đi, trên tầng ba còn phòng trống đấy. Giờ mà xuống núi rồi đến khu vực thành phố Lâm cũng phải