Đàn Mạt nhìn tin nhắn, hai mắt run lên như nước trong ly thủy tinh, trong lòng chợt sững lại.
Tiếng pháo nổ bên ngoài phút chốc biến mất.
Đôi mắt cô dán chặt vào điện thoại, những suy nghĩ khác trong đầu toàn bộ đều đứt đoạn.
Hai giây sau, cô nhanh chóng khóa màn hình điện thoại lại như trốn tránh. Cô chớp chớp mắt, cố gắng kìm lại dòng ký ức.
Cô ngồi dậy từ trên giường, gắng sức trấn tĩnh tinh thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ngữ điệu cùng nội dung thân mật của người con gái trong tin nhắn kia dường như đã in sâu vào thị giác của cô, chẳng thể thoát khỏi, khiến trái tim cô như bị dùi trống gõ xuống liên hồi.
Nỗi chua xót vô thức dâng lên trong lòng cô, hệt như trước đây vậy, khiến cô cảm thấy vừa mâu thuẫn lại vừa bối rối.
Việc gì cô phải quan tâm chứ, chuyện giữa Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm đâu liên quan gì đến cô...
Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy cô ngồi bên giường không biết đang suy nghĩ gì, bất động như một chú thỏ đầy hoang mang.
“Đang ngơ ngẩn nghĩ gì thế?”
Tạ Kỳ Thâm đi đến.
Đàn Mạt nghe thấy tiếng bèn nâng mắt nhìn anh một cái, sau đó mới định thần lại, ngơ ngác lắc đầu: "Không có gì."
“Không phải tối nay em nói muốn đi biển ăn tiệc nướng sao? Hai ngày nữa em có thể gọi thêm mấy người bạn tới, cả chú út của em nữa, tôi sẽ thu xếp công việc ở đây, đến lúc đó chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau."
Tạ Kỳ Thâm vừa sửa sang lại quần áo vừa nói chuyện với cô, đợi hồi lâu không thấy cô đáp lời, anh quay đầu lại, phát hiện Đàn Mạt đang rũ mắt xuất thần, tâm trạng chẳng chút lên xuống.
Cô ngơ ngác một hồi, sắp xếp lại mớ thông tin vừa nghe thấy: "Được, thế đến lúc đó em sẽ rủ bạn cùng đi."
Tạ Kỳ Thâm tinh ý phát giác có gì đó không ổn bèn đi tới trước mặt cô, đưa tay sờ trán cô: "Khó chịu ở đâu sao?"
Anh nghiêng người nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, anh thấp giọng cười:
“Có chuyện gì mà ủ rũ vậy? Buồn ngủ hả? Hay vì tôi không cho em thức đêm nên em không vui?"
Khuôn mặt của người đàn ông trước mặt cô cùng với khuôn mặt của chàng thiếu niên mà cô chỉ có thể âm thầm ngước nhìn trong trí nhớ chồng lên nhau, khiến cô chợt hoảng hốt.
Sau đó, cô dường như mới nhớ ra quan hệ hiện tại giữa hai người họ là vợ chồng, vào thời khắc này, anh đang cách rất gần cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt dập tắt hết thảy những cảm xúc dư thừa, mỉm cười lộ ra núm đồng tiền: "Đâu có, chỉ là ban nãy em suy nghĩ chút chuyện nên có hơi thất thần."
Tạ Kỳ Thâm cầm điện thoại trên giường lên xem, Đàn Mạt giả bộ thản nhiên nói:
"Này...hình như vừa rồi có người gửi tin nhắn cho anh, không biết có việc gì không."
Tạ Kỳ Thâm tùy ý liếc nhìn một cái, cúi đầu nhắn tin trả lời, giọng điệu không mặn không nhạt: "Không có việc gì đâu, có người bạn nhắn tin báo mình sắp về nước thôi."
Đàn Mạt hơi nắm chặt lòng bàn tay, câu hỏi dồn vừa muốn thoát ra khỏi miệng đã bị kìm lại: "Ừ..."
Trong lòng anh, Tống Nhiên Hạ chỉ là một người bạn thôi sao?
Tạ Kỳ Thâm trả lời xong, anh để điện thoại di động xuống, toàn bộ sự chú ý chỉ dừng trên người cô. Anh nghiêng người nhìn cô, trầm giọng dỗ hỏi:
"Em có muốn đi bắn pháo hoa không?"
“Bây giờ á?”
Tạ Kỳ Thâm quay lại nhìn đồng hồ trên tường: "Chứ sao, bây giờ là 23 giờ 45 phút, vẫn còn kịp."
Anh nắm lấy cổ tay cô: "Đi nào."
Đàn Mạt bị anh kéo ra khỏi phòng ngủ, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Cô dần ném tin nhắn ban nãy ra sau đầu, không còn nghĩ tới nữa.
Để bắn pháo hoa, sau cùng hai người đi lên tầng cao nhất lộ thiên của biệt thự.
Lúc này, trong thành phố đã có rất nhiều người đốt pháo, nơi bầu trời phía xa sáng rực đủ các loại pháo hoa, vô cùng náo nhiệt.
Đàn Mạt đặt túi xuống đất, tò mò mở ra xem: “Anh mua cái gì thế?"
Tạ Kỳ Thâm đút một tay vào túi, đứng ở một bên quan sát: "Tiện đường mua, tôi hỏi chủ tiệm mua mấy món chơi vui về, em xem thử đi, toàn là thứ em thích đấy."
Đàn Mạt chờ mong mở túi ra.
Cô nhìn thấy một thùng pháo hoa.
He he he, cô thích thứ này.
Nhưng trừ cái đó ra, còn lại toàn các loại pháo khác nhau, như pháo ném, pháo bay, pháo nhện, pháo roi…
Đàn Mạt: ? ? ?
Cô vừa khóc vừa mếu máo: "Pháo hoa của em đâu, sao toàn là pháo gì thế này QAQ."
Tạ Kỳ Thâm khẽ cau mày, sắc mặt đen xì: "...Tên chủ tiệm này lừa anh."
Anh nhớ hồi chiều mình đã kêu chủ tiệm lấy cho mấy món chơi vui, chủ tiệm đưa thẳng cho anh một cái túi đầy rồi cười nói: “Yên tâm, chắc chắc chơi vui.”
Đàn Mạt không biết nên cười hay nên khóc: "Quên đi, chắc người ta tưởng anh mua về cho cậu nhóc nào chơi đấy, mà thật ra những thứ này cũng không tệ, hồi nhỏ em từng chơi cái pháo roi này rồi, để em biểu diễn cho anh xem."
Pháo roi là một loại pháo có hình dạng như một cây roi dài, cầm rồi phóng.
Đàn Mạt lấy ra một cái, đứng cách xa chút rồi cầm bật lửa, cẩn thận từng tí mà châm lửa.
Anh nhìn dáng vẻ nhát cáy của cô: "Để anh châm cho."
"Không cần, gan em lớn lắm."
Vài giây sau, dây pháo được châm lửa, tia lửa bắn tung, tiếng nổ đùng đùng gần như ngang tiếng pháo hoa khiến Đàn Mạt sợ đến mức hét lên, nhắm mắt đưa tay ra xa, chỉ hận không thể giang ra xa tít hai mét: “Đáng sợ quá, chết em chết em hu hu hu!!!"
Cô không chịu nổi nữa, vội vàng ném cây pháo roi xuống đất.
Vật nhỏ vô hại đập mạnh trên mặt đất vài cái, mấy giây sau tắt ngúm.
Đàn Mạt xấu hổ im bặt, Tạ Kỳ Thâm dựa vào lan can nhướng mày nhìn cô:
"Ừ, gan to thật."
“…”
Đàn Mạt chột dạ: "Tại lâu quá rồi em không chơi chứ bộ."
Cô nhặt hộp pháo nhện lên: "Anh dám chơi cái này không? Theo em nhớ thì hình như hồi nhỏ anh chưa từng chơi cái này bao giờ."
Tạ Kỳ Thâm nhận lấy, cầm một cái lên rồi lấy bật lửa từ tay cô. Đàn Mạt núp ở sau lưng anh,