Mọi người đã nghe những lời của Tạ Kỳ Thâm:
“Vợ?!”
Trong lúc sững sờ, mọi người đã nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang nắm tay Đàn Mạt, thuận thế kéo cô đến bên cạnh mình, rũ mắt quyến luyến nhìn xuống cô, sau đó không chút do dự nói với mọi người: “Đúng vậy, đây là vợ của tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giám đốc và các nhân viên khác của tổ chương trình: ???!!!
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc: “Hoa Nhài Nhỏ là vợ của anh sao?! Chuyện này, chuyện này chúng tôi hoàn toàn không biết...”
Mọi người cũng không ngờ rằng ngọn núi phía sau chống lưng cho Đàn Mạt thật ra là Tạ Kỳ Thâm, chẳng trách hai ngày trước ông chủ đầu tư lớn như vậy đột nhiên tìm tới nơi, hóa ra là vì Đàn Mạt, hôm nay còn cố tình lên núi thăm nom, có thể thấy vị tổng giám đốc Tạ này yêu cô đến nhường nào...
Điều khiến mọi người bất ngờ là, tính tình của Đàn Mạt rất tốt, trong quá trình ghi hình hai ngày qua, cô không hề kiêu ngạo, tỏ vẻ, cũng không vì thân phận của mình mà tự cao tự đại .
Nếu đổi thành ngôi sao họ Vu kia, đoán chừng đôi mắt kiêu ngạo của anh ta mọc ở đỉnh đầu rồi.
Đạo diễn cảm thán: “Cô Hoa Nhài, cô nói xem cô cũng quá khiêm tốn rồi.”
“Không đâu, mọi người đều tới đây để quay chương trình mà...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt đỏ mặt đáp lại, Tạ Kỳ Thâm khẽ nắm lấy vai cô: “Chủ yếu là do cô ấy không biết trước, cũng không muốn gây phiền phức cho mọi người.”
Sau vài câu nói chuyện đơn giản, đạo diễn nhìn về phía Đàn Mạt đã bị Tạ Kỳ Thâm ôm vào lòng, trên mặt lộ ra vẻ do dự: “Vậy lát nữa chương trình chín giờ của chúng ta...”
“Mọi người cứ quay hình bình thường, đừng làm chậm tiến độ.” Tạ Kỳ Thâm nói.
Đạo diễn mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn về phía đám đông: “Vậy thì đúng chín giờ chúng ta sẽ ghi hình, mọi người đi ăn sáng trước đi. Nhà ăn đã nấu xong rồi. Đúng rồi, Hoa Nhài, hay là cô đưa tổng giám đốc Tạ đi ăn một chút gì đi? Tổng giám đốc Tạ sáng sớm đã chạy đến rồi, chắc là anh ấy vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ?”
Đàn Mạt ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ hỏi ý, thấy anh ta đáp lại.
Vì vậy, Đàn Mạt đưa anh đến nhà hàng, cảm thấy bàn tay cô đang bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt, cảm giác thực tế mạnh mẽ từ khi anh xuất hiện khiến tim cô đập thình thịch.
Bước vào nhà ăn, bởi vì nhà trọ trên núi nên bối cảnh tương đối đơn giản, chỉ đặt có bảy tám cái bàn tròn nhỏ, các nhân viên lần lượt vào ăn sáng.
Đàn Mạt dẫn anh đến trước một chiếc bàn tròn nhỏ không có ai, để anh ngồi xuống, hỏi anh: “Anh muốn ăn gì? Em đi lấy cho anh.”
Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không lệch một phân, ánh mắt nóng rức, nhưng giọng điệu rất nhẹ: “Đều được.”
Đàn Mạt không chịu nổi ánh mắt lấp lánh sáng ngời yêu thương của anh, trái tim đập thình thịch như có con hươu đang chạy loạn trong đó, cô xấu hổ vội vã quay người đi: “Vậy em sẽ lấy đại.”
Đàn Mạt đi lấy hai cái đĩa, đi lấy bữa sáng tự chọn.
Điều kiện nhà trọ có hạn, bữa sáng được cung cấp tương đối đơn giản, nhưng mọi người cũng không kén chọn, chỉ cần có thể no bụng là được rồi, Đàn Mạt đã lấy một ít mì và sữa đậu nành cho mình và Tạ Kỳ Thâm, rồi thêm một vài món ăn phụ và trái cây.
Đang lấy bữa sáng, MIMI cũng bước vào phòng ăn.
“Chị Mimi, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
MIMI trêu chọc Đàn Mạt: “Này, chồng em à?”
Đàn Mạt vừa quay đầu lại, thấy cô ấy đang nhìn Tạ Kỳ Thâm, không ngờ mọi chuyện lại được lan truyền nhanh như vậy, lỗ tai hơi đỏ lên: “Ừm...”
“Mạt Mạt, chị còn không biết là em kết hôn sớm như vậy. Không tệ, không tệ, trông cao ráo, đẹp trai. Nếu chị cũng có một người bạn trai như thế này, chị cũng thà lấy chồng sớm, mau chóng cất vào túi của mình.” MIMI cười.
Đàn Mạt mặt nóng lên, mỉm cười: “Chị MIMI, đừng trêu em nữa...”
Đối phương cười mãi không ngừng, Đàn Mạt nói với cô ấy vài câu, sau đó vội vàng cầm đĩa trong tay quay trở về.
Cô đặt đồ ăn xuống trước mặt Tạ Kỳ Thâm: “Bữa sáng không có nhiều, anh xem qua rồi ăn tùy tiện một chút, đừng có chê nhé.”
“Không đâu.”
Sau khi nói xong, anh giơ tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến vị trí bên cạnh rồi ngồi xuống, gác tay ra sau lưng cô.
Tim Đàn Mạt đập nhanh hơn, cô quay lại đối diện với đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn cô, nghĩ rằng đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo đối mặt với anh sau đêm hôm đó, má cô không khỏi ửng hồng.
Ngạc nhiên và tò mò, cô nhỏ giọng hỏi:
“Sao đột nhiên lại tới đây? Tối hôm qua anh chạy tới ngay trong đêm sao...”
Tạ Kỳ Thâm đáp lại, nhàn nhạt hỏi lại: “Không phải em nói nhớ anh sao? Anh tới rồi đây.”
Đêm qua, khi nghe thấy câu nói có lờ mờ chứa cả tiếng khóc của cô gái nhỏ “em nhớ anh nhiều lắm”, anh lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, sau khi biết được một vài chuyện, anh vội vàng chạy tới.
Cô không ngờ một câu nói đơn giản của mình lại được anh để tâm như thế này, trong lòng vừa động vừa cảm thấy có chút áy náy: “Như vậy có làm ảnh hưởng đến chuyện trong tập đoàn của anh không? Thực ra mấy ngày nữa là em về rồi.”
“Vốn dĩ hai ngày trước anh đã định đến gặp em rồi, cho nên giải quyết trước rất nhiều chuyện, thuận tiện ghé qua bàn chuyện hợp tác một chút.”
Tạ Kỳ Thâm cười ấm áp nhìn cô: “Hơn nữa anh vừa mới dỗ vợ trở về, đã phải chịu đựng không được gặp cô ấy biết bao nhiêu ngày như vậy rồi. Có phải là đã có chút làm khó anh rồi không không?”
Đàn Mạt nghe xong lời này, trái tim cô ngọt ngào muốn tan ra như kẹo bông: “Ai nói đã dỗ về rồi?”
Anh cong môi, trầm giọng hỏi: “Vẫn chưa dỗ xong nữa à?”
Cô khẽ khịt mũi không trả lời, nghĩ đến nửa câu mà anh nói: “Ban nãy anh có nói hợp tác cái gì đó?”
“Không phải bây giờ núi An Huệ hiện đang thực hiện tiến trình xóa đói giảm nghèo sao? Cao Sáng có thể sử dụng máy bay không người lái chuyên nghiệp để giúp phát triển nông nghiệp địa phương, chẳng hạn như gieo hạt và phun thuốc, tinh hóa đất nông nghiệp, v.v., có thể tiết kiệm nhân lực và vật lực, thúc đẩy công nghệ máy bay không người lái của anh, đôi bên cùng có lợi và đôi bên cùng có lợi, có triển vọng để hợp tác.”
Đàn Mạt hiểu ra: “Tổng giám đốc Tạ vừa hẹn hò vừa bàn chuyện hợp tác, hai chuyện đều không hề chậm trễ nhỉ, đầu óc tốt thật đó.”
Tạ Kỳ Thâm nở nụ cười: “Đừng nhiều lời, mau ăn sáng đi.”
Đàn Mạt ngoan ngoãn ăn sáng, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Tạ Kỳ Thâm, cứ như một đứa trẻ sợ kẹo trong túi mình sẽ biến mất.
Cô lén nhìn anh, nhưng không ngờ dáng vẻ ấu trĩ và dễ thương này đã bị người đàn ông nhìn thấy hết, một lúc sau, một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Đàn Mạt, nếu em còn nhìn lén anh nữa, hôm nay anh sẽ không thả cho em đi ghi hình đâu.”
Cô gái nhỏ bị bắt tại trận bắt gặp lập tức đỏ mặt, cô dựng thẳng đầu: “Không nhìn thì không nhìn...”
Hừm, không phải anh cũng nhìn cô mãi sao.
Tạ Kỳ Thâm âm thầm cong môi.
Sau khi ăn sáng, hai người bước ra khỏi nhà ăn, Đàn Mạt hỏi anh dự định để hành lý ở đâu, Tạ Kỳ Thâm Thần không trả lời mà chỉ hỏi: “Em ở một mình một phòng sao?”
Đàn Mạt bắt gặp ánh mắt của anh, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, hai má ửng hồng, vài giây sau đưa thẻ phòng trong túi cho anh:
“Đặt hành lý của anh lên đó đi.”
Anh cười càng sâu đậm hơn, còn muốn trêu chọc cô: “Hai người, ngủ một phòng có đủ không?”
Người này có phải đang cố tình không...
Cô tức giận nói: “Không đủ, anh tự mình đặt một phòng khác đi.” Cô vừa định rút tay ra, thẻ phòng đã bị người đàn ông vươn tay ra nắm lấy, giữa đầu ngón tay xuất hiện một cơn ngứa râm ran, kèm theo giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:
“Vậy thì tối nay thử nghiệm