Đàn Mạt nghe Tạ Kỳ Thâm nói như vậy thì lắc đầu, hốc mắt chua xót tuôn ra nước mắt, đáy mắt chứa đầy khuôn mặt của anh:
"Tạ Kỳ Thâm, anh không cần nhung nhớ nữa, bởi vì từ nay về sau, em sẽ luôn ở bên cạnh anh..."
Lòng bàn tay của người đàn ông lau đi nước mắt của cô, khóe môi nhếch lên:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừm."
Không sợ thời gian trôi mau, không sợ cuộc đời quật ngã, bởi vì số đã định, anh nhất định sẽ chờ được cô gái nhỏ của anh.
Cuối cùng, Đàn Mạt bị anh ôm lấy, cô tựa vào vai anh, cùng nhau nhìn cảnh đêm rực rỡ, đầu dựa đầu, tóc đan tóc, tình cảm gắn bó thân mật.
Ánh trăng toả ánh sáng dịu êm trên bầu trời, chiếu rõi ánh trăng yên tĩnh mà bình yên lên hai người họ.
Hai người ở trên đỉnh núi một tiếng đồng hồ, sợ Đàn Mạt sẽ bị cảm lạnh, Tạ Kỳ Thâm nói dẫn cô về homestay nghỉ ngơi.
Lúc xuống núi, Đàn Mạt mở điện thoại di động lên thì đúng lúc nhìn thấy rất nhiều nhân viên tổ tiết mục đang đăng những bức ảnh về buổi trình diễn ánh sáng bằng máy bay không người lái họ vừa chụp được .
Đêm nay rất nhiều người ở trong núi đều nhìn thấy, lúc đầu mọi người còn kinh ngạc tại sao họ lại nhìn thấy một cảnh lãng mạn đến vậy ở chỗ này, mãi đến khi nhìn thấy tên Đàn Mạt thì giây phút đó họ mới hiểu ra. Không cần đoán nữa, đây nhất định là màn biểu diễn mà Tổng giám đốc công ty Cao Sáng tặng cho cô rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Trời ạ, ngọt ngào quá đi, cô Hoa Nhài thích thật đấy.]
[Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trình diễn ánh sáng bằng máy bay không người lái đấy, lãng mạn quá, ôi cái bát cơm chó này ha ha ha.]
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ đã ăn đầy một bụng cơm chó, Đàn Mạt ôm hoa hồng, hai gò má ửng hồng, nhìn về phía người đàn ông đang dắt cô bên cạnh:
"Tạ Kỳ Thâm..."
"Ừm."
Cô ngượng ngùng: "Tối nay anh bày ra một màn trình diễn máy bay không người lái như vậy, có phải là hơi lố quá không..."
Người đàn ông sửng sốt một chút, lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Như thế này gọi là lố sao?”
“…”
Thế này còn chưa được gọi là lố à?
Nhưng có lẽ đây chính là cách thể hiện sự lãng mạn của những thẳng nam giống như Tạ Kỳ Thâm nhỉ.
Đàn Mạt cười cười, cũng không muốn bỏ qua ý tốt của anh, thỉnh thoảng làm lố một lần, cô cũng thấy vui vẻ.
Buổi tối, mọi người lại ở núi An Huệ một đêm.
Sáng thứ bảy ngày hôm sau, sau khi hoàn thành toàn bộ quá trình của chương trình, nhân viên và khách mời có thể xuống núi, bay về thành phố của họ.
Một số khách mời trước khi chia tay chụp rất nhiều ảnh chụp chung.
Đàn Mạt là nữ sinh nhỏ tuổi nhất, là cục cưng của cả đoàn, được rất nhiều người yêu thích nên rất nhiều người đến tìm cô chụp ảnh chung.
Hơn nữa trước khi đi, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm còn lấy danh nghĩa vợ chồng mua đặc sản và hoa quả địa phương, dùng sức lực ít ỏi của mình để giúp đỡ nông dân địa phương, sau đó có người mới biết, thì ra là ngay ngày đầu tiên đám Đàn Mạt livestream mang hàng theo, doanh nghiệp đặt một đơn đặt hàng lớn gồm hai nghìn cân kia chính là Cao Sáng, dự định tặng cho toàn thể nhân viên Cao Sáng mỗi người một thùng cam quýt.
Mà việc này không biết làm sao truyền đến tai Vu Kỳ Nhiên, người đàn ông này nghĩ đến lúc trước thề son sắt tưởng đó là fan của mình, không biết là xấu hổ đến nhường nào.
Chuyến hành trình này của anh ta cũng không thu hoạch được thêm mối quan hệ hoà hảo nào, mọi người ngoài mặt thì rất khách sáo với anh nhưng đều đồng lòng không muốn có dính líu gì nhiều tới loại người như Vu Kỳ Nhiên.
Chụp ảnh xong, cuối cùng Đàn Mạt nói lời tạm biệt với mọi người, một mình xuống núi với Tạ Kỳ Thâm.
Máy bay khởi hành lúc bốn giờ chiều, buổi trưa Tạ Kỳ Thâm dẫn Đàn Mạt ra thành phố ăn cơm trưa, rồi mua chút quà tặng, sau đó mới ra sân bay.
Kiểm tra an ninh xong, hai người đi vào phòng chờ, Đàn Mạt chỉ chỉ một cửa hàng đồ ăn vặt cách đó không xa, chớp chớp đôi mắt sáng bóng nhìn Tạ Kỳ Thâm, điên cuồng ám chỉ, người đàn ông bất đắc dĩ cười, bảo cô ngoan ngoãn ngồi ở đây: "Anh đi mua cho em. ”
"Tuyệt quá."
Ha ha, ai mà ngờ được sẽ có một ngày cô lại có thể sai vặt Tổng giám đốc Tạ thân phận tôn quý thế này.
Đàn Mạt lấy điện thoại di động ra, tùy ý lướt Weibo, sau đó cô vô tình nhìn thấy trên hot search có một cái hastag #Trình_diễn_ánh_sáng_bằng_máy_bay_không_người_lái, cô tiện tay nhấn vào xem, phát hiện có một cư dân mạng đến núi An Huệ du lịch đã quay lại màn trình diễn ánh sáng ngày hôm qua, sau đó đăng lên mạng.
Đàn Mạt xem video, không chú ý Tạ Kỳ Thâm mua đồ ăn vặt xong đã quay lại.
"Em xem gì vậy?"
Đàn Mạt đưa điện thoại di động cho anh xem, trái tim đập thình thịch, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh còn nói là không lố sao, bây giờ đã có rất nhiều người biết rồi. ”
Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy dưới weibo, rất nhiều cư dân mạng nói:
[Hâm mộ cô gái được người ta chuẩn bị cho màn trình diễn máy bay không người lái này ghê, lãng mạn quá đi!]
[Đây có phải là cầu hôn không? anh ngửi thấy được mùi tiền nồng nặng trong video này rồi, thuê nhiều máy bay không người lái như vậy chắc chắn tốn rất nhiều tiền...]
[Hôm nay lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu của người khác.]
Trong video không chụp được tên đánh vần trên không trung, cho nên không ai biết là ai, Tạ Kỳ Thâm nhìn bình luận, đáy mắt lướt qua ý cười nhẹ nhàng, nhấc mí mắt nhìn về phía cô gái nhỏ: "Lố quá ư?”
Đàn Mạt cầm tay anh khẽ lay một cái, làm nũng với anh: "Em tự tải video này là được rồi, phiền Tổng giám đốc Tạ đừng để quá nhiều người nhìn thấy, nếu lỡ như bị người khác tuồn tin ra ngoài là em, tuần sau em biết về trường như thế nào đây.”
Tạ Kỳ Thâm xoa xoa đầu cô, nhếch môi: "Được rồi, anh biết rồi. ”
Anh tôn trọng suy nghĩ của Đàn Mạt, hơn nữa anh cũng lo lắng cô còn đang đi học, nên đã đi gọi điện thoại, không bao lâu sau, cái hot search kia rất nhanh đã biến mất, không thu hút nhiều sự chú ý nữa.
Một lát sau, loa phát thanh thông báo lên máy bay, Tạ Kỳ Thâm đứng lên, một tay cầm lấy tất cả đồ đạc, tay kia vươn về phía cô:
"Đi thôi, bà Tạ."
Đàn Mạt cầm lấy tay anh, trái tim đập thình thịch.
Hiện giờ nghe được hai chữ “bà Tạ”, cô cuối cùng cũng có thứ cảm giác ngọt ngào danh chính ngôn thuận.
Đã từng bởi vì liên hôn, quan hệ của bọn họ bị ràng buộc bởi một tờ hôn ước mà hiện giờ, cô đã trở thành người vợ thật sự của anh.
Đàn Mạt bị anh dắt đi đến cửa lên máy bay, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kiêu ngạo nói:
"Tạ Kỳ Thâm, đột nhiên em cảm thấy có chút không công bằng."
"Hả? Có gì không công bằng?”
"Anh nhìn đi, mấy cặp yêu nhau đều bắt đầu từ tình bạn nam nữ, vượt qua được bài kiểm tra thì mới kết hôn, còn anh thì hời quá rồi, trực tiếp lấy liên hôn làm cái cớ để nhốt em vào chốn lao tù, em cũng chưa thể kiểm tra nhân phẩm của anh nữa…”
Tạ Kỳ Thâm không khỏi nở nụ cười: "Vậy em muốn kiểm tra cái gì?”
"Đương nhiên là nhìn xem anh đối xử với em như thế nào, nếu không tốt thì chúng ta lập tức ly hôn, chờ anh dỗ em xong rồi mới phục hôn..."
Cô còn chưa dứt lời, vòng eo cô đã bị ôm chặt về phía anh, người đàn ông thấp giọng ở bên tai cô hoảng hốt mà mạnh mẽ cảnh cáo:
"Đàn Mạt, em còn dám nhắc đến hai chữ ly hôn sao?"
Đàn Mạt đè khóe môi xuống: "Em sai rồi, không nhắc nữa, không nhắc nữa. ”
Nhìn vẻ mặt đen kịt của người đàn ông, cô nhẹ nhàng kéo góc áo của anh, đáng yêu nở nụ cười, dỗ dành anh: "Em đùa thôi, ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”
Sự việc lần này đã làm cho hai người sợ chết khiếp, bất kể sau này có còn cãi vã mâu thuẫn nữa hay không thì bọn họ cũng sẽ không buông tay người kia nữa.
Đàn Mạt dỗ ngọt vài câu, mãi mới dỗ dành được người đàn ông, hai người lên máy bay, bước vào khoang hạng nhất.
Ngồi xuống chỗ của mình, Tạ Kỳ Thâm nhắc tới chuyện chính: "Tối nay sau khi chúng ta đến thành phố Lệ, có đến thăm nhà bố mẹ em một chuyến không? Mình cũng nên nói chuyện của hai ta cho bố mẹ em biết chứ.”
"Được, em cũng định trong hai ngày nay sẽ qua gặp bọn họ, vậy để khi nào xuống máy bay, em sẽ gọi điện thoại cho bọn họ báo một tiếng.”
Đàn Mạt có chút buồn ngủ nên đã dựa vào vai Tạ Kỳ Thâm ngủ bù, người đàn ông ở vừa xử lý công việc, vừa ngồi cùng cô.
Một tiếng rưỡi sau.
Máy bay hạ cánh xuống thành phố Lệ.
Sau khi ra khỏi sân bay, đồng hồ đã điểm gần sáu giờ, bầu trời bên ngoài được nhuộm màu xanh tím, đèn neon được thắp sáng, cảnh quan thành phố quê hương luôn làm cho mọi người có cảm giác quen thuộc khó tả.
Rolls-Royce đã chờ ở cửa sân bay, sau khi hai người lên xe, Đàn Mạt lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho mẹ Đàn.
Vài giây