Hồi ức đặc biệt nào đó bất giác hiện lên trong đầu, mặt của Đàn Mạt bỗng chốc đỏ đến tận cổ.
Nhớ đến lần đầu tiên cô nhìn thấy, sắc mặt cô đỏ bừng lên, đồng thời còn bị tư chất thiên phú nào đó của Tạ Kỳ Thâm hù dọa…
Rõ ràng bề ngoài người này lịch thiệp như vậy, nhưng phương diện đó lại hoàn toàn tương phản, chỉ có lúc nhìn thấy cô mới trở nên hung dữ đáng sợ, lần nào cũng làm cô đến nước mắt lưng tròng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khiến cho cơ thể nhỏ nhắn của cô gái nhỏ lúc đầu bị giày vò đến vô cùng khó chịu, sau này thích ứng rồi mới có thể hoà hợp với nhau.
Đàn Mạt nhìn câu nói trong điện thoại lần nữa, có thể tưởng tượng được rõ ràng sắc mặt của anh lúc gõ câu nói này, khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào cợt nhả như vậy!
Người này lại còn rất kiêu ngạo, giống như anh rất lợi hại vậy…
Thôi, đúng là rất lợi hại.
Để đề phòng lời nói cợt nhả của người nào đó, Đàn Mạt kìm nén gương mặt đỏ bừng, mau chóng ném lại mấy chữ:
[Tạm biệt, em đi họp đây!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt khoá màn hình điện thoại, để điện thoại lên bàn, thuận thế ngẩng đầu, thì nhìn thấy Diệp Dao ngồi ở phía đối diện của bàn elip đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt có vẻ sâu xa của cậu ta nhanh chóng rời đi như đang trốn chạy.
Rốt cuộc người này có ý gì đây…
Đàn Mạt không biết cậu ta có ý muốn gì, dù sao từ sau lần gặp mặt ở bãi đậu xe bên hồ lần đó, hai người đã còn chẳng còn liên lạc với nhau nữa.
Một lúc sau, tất cả học sinh đều đã có mặt, thầy giáo phụ trách tổ chức mừng ngày thành lập trường cũng đã đến.
Sau khi buổi họp bắt đầu, Đàn Mạt tiện tay mở ghi chú trong điện thoại ra, ghi lại vài việc trong buổi họp. Cô quay đầu nhìn thầy giáo đang ngồi phía trước, nhưng lại cảm thấy hình như ở đối diện có ánh mắt lúc có lúc không đang nhìn về phía mình, không biết có phải là ảo giác của cô hay không.
Cô cũng lười quan tâm.
Mười một giờ trưa, buổi họp kết thúc trong suôn sẻ.
Lúc này là giờ cơm trưa, các bạn học lục tục đi ra khỏi phòng họp, mấy bạn học hỏi Đàn Mạt: “Đàn chị, chị có muốn cùng đến căn tin không? Tụi em định đến căn tin hai ăn lẩu xào cay.”
Đàn Mạt không biết Diệp Dao có đi cùng không, cô sợ lúng túng cũng muốn giữ khoảng cách với cậu ta, nên từ chối khéo:
“Các cậu đi đi, tôi không đi đâu, tôi chuẩn bị về nhà.”
“Được rồi…”
Sau khi đi thang máy xuống tầng, mọi người tụm năm tụm ba đi ra ra ngoài toà nhà hành chính, Đàn Mạt đang đi một mình, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nam hơi khàn có vẻ đang kìm chế:
“Đàn Mạt…”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Dao đang đi đến trước mặt cô.
Đàn Mạt hơi ngẩn người.
“Có việc gì sao?”
Nam sinh một tay để lên túi xách, ánh mắt rơi lên gương như trắng như sứ của cô, sắc mặt cậu ta không được tự nhiên, giống như đã kìm nén cả một buổi sáng, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng:
“Tôi muốn nói chuyện với cậu, có được không?”
…
Hai phút sau, trong vườn cây bên cạnh tòa nhà hành chính.
Ngọn gió đầu xuân sau buổi trưa khẽ thổi cành liễu đung đưa, chân trời phía xa có mấy đám mây đang trôi dạt.
Đàn Mạt bung cây dù để che nắng, đi theo Diệp Dao đến nơi không người, dừng bước chân lại, nâng mắt lên thản nhiên nhìn cậu ta:
“Cậu nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Diệp Dao đứng yên trước mặt cô, nhìn thấy vẻ mặt xa cách như thường ngày của cô, nở nụ cười tự giễu: “Đàn Mạt, cho dù cậu không thích tôi, cũng đâu cần phải lạnh nhạt với tôi như vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè bình thường, hoặc không thì cũng là bạn học mà.”
Đàn Mạt mím môi: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải lạnh nhạt, mà là cảm thấy cậu có lời gì cứ nói thẳng ra đi.”
Diệp Dao thu lại sắc mặt, do dự một lúc mới nói:
“Có một chuyện… tôi muốn nói tiếng xin lỗi với cậu.”
“Chuyện gì?”
Bàn tay đang nắm lấy quai cặp của Diệp Dao dần siết chặt lại, vài giây sau mới mở miệng một cách khó khăn: “Cậu có còn nhớ buổi tối mấy hôm trước lúc cậu livestream… cái người đã đến phòng livestream của cậu tặng quà gây chuyện không?”
Đàn Mạt nghe vậy, sắc mặt chấn động.
Hàng mi dài của cô khẽ run, hai giây sau cô nâng mắt nhìn thẳng vào cậu ta, cảm thấy thật khó tin: “Người đó là cậu sao?”
Diệp Dao vội giải thích: “Không phải, người đó không phải là tôi, mà là anh tôi…”
“Anh cậu? Tại sao anh cậu lại vào phòng livestream của tôi?”
Sắc mặt Diệp Dao lúng túng: “Xin lỗi, là do hôm đó tôi nhìn thấy cậu đăng thông báo chính thức về việc yêu đương trên vòng bạn bè, trong lòng tôi rất không vui, vì vậy tối hôm đó tôi đã hẹn anh tôi ra uống rượu, kể chuyện của cậu cho anh ấy nghe. Anh ấy cảm thấy bởi vì bạn trai của cậu giàu có hơn tôi nên cậu mới chọn anh ta, anh tôi cảm thấy bất bình thay cho tôi, nên đã vào phòng livestream của cậu gây sự. Tối hôm đó tôi uống say, không biết anh ấy đã làm ra chuyện quá đáng như vậy, mong cậu đừng để bụng.”
Đàn Mạt không ngờ cái người đáng ghét đó lại thật sự có liên quan với người cô quen biết, khi nghe thấy Diệp Dao bình thản nói một cậu “đừng để bụng”, trong lòng cô bùng lên ngọn lửa giận, lạnh giọng hỏi:
“Cậu đã nói gì với anh ta?”
“Tôi… tôi nói, tôi đã theo đuổi cậu rất lâu, nhưng cậu lại cứ mập mờ với tôi, cuối cùng thì chọn người khác…”
“Cái gì gọi là tôi mập mờ với cậu? Tôi mập mờ với cậu lúc nào? Diệp Dao, cậu nói chuyện có thể đừng đổi trắng thay đen hay không, từ đầu đến cuối tôi đều không thích cậu, lấy đâu ra chuyện mập mờ với cậu?”
Nam sinh nghe thấy, đáy lòng cũng nổi lên sự tức giận, nhìn về phía cô:
“Nhưng rõ ràng cậu đã sớm biết tôi thích cậu, không phải sao? Lần đó khi nhóm lên kế hoạch kỷ niệm ngày thành lập trường chúng ta đến tập đoàn Cao Sáng khảo sát, cậu lại nói với tôi chủ tịch của tập đoàn Cao Sáng đó là anh trai của cậu, còn nữa hôm đó tôi gọi điện thoại cho cậu hẹn cậu đi chơi đêm giao thừa, người nghe điện thoại chính là anh ta đúng không? Anh ta nói mình là người nhà của cậu, nhưng cậu lại gạt tôi nói là anh trai của cậu, cậu giấu diếm quan hệ của hai người ở trước mặt tôi, không phải có chút không nỡ từ chối tôi, có ý muốn mập mờ với tôi sao? Tôi vẫn luôn thích cậu, nhưng qua một thời gian cậu lại trực tiếp nói với chúng tôi rằng hai người đang yêu nhau, đây không phải là đang đùa giỡn tôi sao?”
Đàn Mạt: ???
Đàn Mạt bị những lời tự cho là rất có logic của cậu ta chọc cho bật cười: “Vì vậy đây là suy nghĩ từ trước đến giờ của cậu sao?”
Diệp Dao không nói gì nhìn cô.
Sau mấy giây im lặng, Đàn Mạt đè lại sự phẫn nộ và bất lực, mở miệng lạnh giọng giải thích:
“Thực ra nói một cách chính xác, anh ấy không phải là bạn trai của tôi… bây giờ tôi và anh ấy đã kết hôn rồi.”
Sau khi Đàn Mạt ném câu này qua, Diệp Dao nghẹn họng nhìn trân trối:
“Hai người kết hôn rồi?”
“Tôi vẫn chưa nói chuyện này với các bạn học trong trường, là vì sợ gây ra những lời bàn tán, thời gian trước tôi chạm mặt anh ấy ở tập đoàn Cao Sáng, lúc đó đúng là chúng tôi vẫn chưa kết hôn, tình cảm của tôi đối với anh ấy cũng rất phức tạp, không thể giải thích rõ, nếu lúc đó tôi và anh ấy đã nói rõ tình cảm với nhau, tôi sẽ quang minh chính đại mà nói với cậu rằng, tôi không muốn mập mờ với cậu.”
Đàn Mạt nghiêm túc nói từng câu từng chữ:
“Hơn nữa, sở dĩ tôi không chính thức từ chối cậu là bởi vì tôi cảm thấy cậu là một người trưởng thành, cậu có thể cảm nhận được suy nghĩ của tôi đối với cậu, tôi không muốn nói ra sẽ khiến cậu xấu hổ, dù sao chúng ta cũng là bạn học cùng lớp, hơn nữa tôi chưa từng bắn tín hiệu tích cực gì về phía cậu, chẳng lẽ bình thường tôi từ chối cậu còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Tôi không tin cậu không cảm nhận được là tôi vốn dĩ không hề có cảm giác với cậu.”
Diệp Dao nghe vậy, sắc mặt hơi căng lên.
“Diệp Dao, là do cậu cứ mãi tự lừa gạt bản thân mình, hơn nữa cậu luôn tự tin mà cho rằng rồi sẽ có một ngày cậu sẽ khiến tôi động lòng. Hơn nữa nguyên nhân khiến cậu thật sự không vui không hoàn toàn bởi vì tôi ở bên người khác, mà là vì cậu cảm thấy mình không theo đuổi được tôi, trước đó ở trước mặt người ngoài cậu đã bốc phét đến tận mây xanh, tỏ vẻ tràn đầy tự tin nên bây giờ cậu cảm thấy không còn mặt mũi, vì vậy cậu quay ngược lại, trách ngược tôi lúc đầu đã không từ chối cậu thẳng thừng.”
Đàn Mạt lạnh lùng nhìn vào ánh mắt của cậu ta:
“Diệp Dao, cậu muốn tôi vạch trần cậu một cách thẳng thừng như vậy sao?”
Sắc mặt của nam sinh cứng đờ, hơi hoảng hốt: “Tôi không có…”
Lời nói của Đàn Mạt bóc đi từng lớp ngụy trang của cậu ta: “Sao lại không? Vậy tối hôm cậu nhìn thấy tôi và bạn trai tôi ở bên nhau, tại sao lại đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè, giả vờ tỏ ra mình rất tủi thân để được người khác đồng tình? Trên thực tế là cậu muốn bày tỏ sự bất mãn đối với tôi. Cậu luôn miệng nói xem tôi là bạn bè, thế mà cậu đối xử với bạn bè của mình như vậy sao? Anh của cậu đến phòng livestream của tôi gây sự, coi như cậu không biết chuyện này, nhưng nếu không phải do cậu đã nói gì đó trước mặt anh cậu, anh ta sẽ làm như vậy sao? Cậu vẫn cảm thấy mình rất vô tội sao?”
Lời nói của Đàn Mạt nói trúng tim đen cậu ta, khiến tất cả sự tăm tối trong đáy lòng Diệp Dao bị phơi bày ra ánh sáng.
Vốn dĩ trên mặt Diệp Dao còn mang theo vẻ bất mãn và tức giận, nhưng giờ đã sớm bị sự xấu hổ và lúng túng vón thành cặn.
Đúng vậy, lúc trước cậu ta đã cảm nhận được Đàn Mạt không