Ôn Thành biết, nguyên nhân Tạ Kỳ Thâm đến London là để gặp Tạ Văn Tông.
Mà chuyện này cũng truyền đến tai Tạ Văn Khang, hai ngày sau, Tạ Văn Khang nhận được cuộc điện thoại của một thành viên cùng nhóm trong tập đoàn:
“Hôm nay tôi nghe nói, hôm qua Tạ Kỳ Thâm đã bay qua London để gặp chủ tịch Tạ rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ? Khó trách cậu ta không có ở trong tập đoàn, bọn họ đã nói gì?”
“Tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết Tạ Kỳ Thâm và chủ tịch Tạ nói chuyện riêng với nhau một tiếng đồng hồ, nói chung là lúc rời đi, trông sắc mặt của Tạ Kỳ Thâm rất nghiêm trọng.”
Lúc này, Tạ Văn Khang ngồi trong sân sau của biệt thự nhà mình, nhàn nhã uống trà:
“Tôi thấy là do Tạ Kỳ Thâm biết mình đã làm hỏng việc lớn, không gánh chịu nổi, nên chạy đi tìm bố của cậu ta cầu cứu.”
“Chủ tịch Tạ sẽ giúp cậu ta sao?”
“Lần này anh tôi muốn giúp cậu ta chắc cũng không có cách, bây giờ đã vượt quá bảy mươi phần trăm người trong ban giám đốc không hài lòng về Tạ Kỳ Thâm, chẳng lẽ anh tôi còn muốn đi ngược lại ý nguyện của số đông, ráng giữ Tạ Kỳ Thâm lại? Bây giờ Tạ Kỳ Thâm bước xuống là “mục đích mà mọi người cùng hướng tới”, ai cũng không cứu được cậu ta.”
Từ tháng tư đến nay, ông ta đã cho người trong tập đoạn âm thầm gây nên rất nhiều sóng gió, cũng bắt đầu lôi kéo một số người, mở rộng hơn thế lực của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ Tạ Kỳ Thâm ở trước mặt ông ta, chỉ như con kiến hôi bị ông ta đạp xuống dưới chân mà thôi.
Tạ Văn Khang cười: “Sắp rồi, vở kịch hay mà chúng ta mong chờ sắp mở màn rồi.”
Tạ Văn Khang và mấy người cùng nhóm với ông ta nghĩ đến việc sắp lật đổ được Tạ Kỳ Thâm, mấy hôm nay đều vô cùng vui vẻ.
Ở bên kia, Tạ Kỳ Thâm bay ra nước ngoài gặp Tạ Văn Tông xong, sau khi trở về anh không bay về thành phố Lệ liền, mà vẫn tiếp tục bay đến tỉnh khác, bên ngoài đồn rằng, dường như anh vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối trong phương diện thiết kế sản phẩm mới.
Trong tập đoàn, lời đồn lan truyền rộng rãi.
Mà những lời này, cũng lọt hết vào mắt của Đàn Mạt.
Trong một tháng này, Đàn Mạt cũng sống một ngày như một năm.
Cho dù Tạ Kỳ Thâm có ý muốn che giấu cô, không muốn để cô gái nhỏ biết anh phải đối mặt với áp lực lớn thế nào, nhưng dù sao Vân Thông cũng đang hợp tác sâu với Cao Sáng, có rất nhiều việc cô cũng đều có thể biết được từ chỗ bố Đàn.
Đàn Mạt biết bây giờ Cao Sáng đang phải đối mặt với hoàn cảnh gì, biết Tạ Kỳ Thâm phải đối mặt với hoàn cảnh gì.
Cô cũng biết, có người đưa ra yêu cầu bãi miễn Tạ Kỳ Thâm.
Gần đây quả nhiên là như Tạ Kỳ Thâm nói, anh bận đến làm việc không ngừng nghỉ, thời gian về nhà cũng rất ít, thường hay ở tập đoàn tăng ca hoặc đi công tác ở nơi khác, hai người gần như là yêu xa.
Mọi người đều đang lo lắng cho sự phát triển của tập đoàn, nhưng cô là vợ anh, lại càng lo lắng cho anh hơn.
Cô lo lắng anh có ăn cơm đàng hoàng không, có ngủ ngon không, có phải rất mệt, áp lực rất lớn hay không.
Đàn Mạt sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, nên cho dù là rất lo lắng nhưng cũng không dám thường xuyên đến tập đoàn tìm anh, bởi vì cô biết một khi mình xuất hiện, người đàn ông chắc chắn phải chia bớt thời gian và tinh lực cho cô, cô không muốn thấy anh bởi vì cô mà càng thêm mệt mỏi.
Lúc Tạ Kỳ Thâm đi công tác, vẫn cố gắng hết sức quan tâm đến cô.
Nên Đàn Mạt càng cố gắng làm cho tốt việc của mình, làm cho tốt việc lên kế hoạch giai đoạn cuối của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, chuẩn bị đồ án tốt nghiệp của mình cho thật tốt, sống cuộc sống của mình cho thật tốt, không để anh lo lắng.
Mà trong một tuần có người đưa ra đề nghị bãi bỏ chức vụ của Tạ Kỳ Thâm, anh đều đi công tác, cộng thêm trước đó, Đàn Mạt và anh đã không gặp nhau thường xuyên trong suốt nửa tháng.
Đàn Mạt biết áp lực của anh trong tuần này rất lớn, ban ngày cô không dám làm phiền đến anh, chỉ có buổi tối trước khi ngủ, hai người mới gọi video call một lúc.
Có buổi tối, sau khi gọi video call xong, Đàn Mạt không nhịn được mà bật khóc.
Có lẽ là do quá nhớ anh, vì tương lai của anh mà lo lắng, Đàn Mạt bỗng chốc không chống đỡ được áp lực mà rơi nước mắt.
Cô thật sự rất muốn gánh vác áp lực thay anh, nhưng cô lại không làm được gì cả…
Vào buổi sáng thứ hai, hôm mở cuộc họp ban giám đốc, hơn năm giờ sáng, Đàn Mạt đang ngủ trong phòng.
Trong lúc mơ màng, cô đột nhiên cảm nhận được mình được nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.
Lúc đầu Đàn Mạt hơi hoảng hốt, sau đó chóp mũi ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, cô mở mắt ra, chạm vào đôi mắt dịu dàng quen thuộc.
“Tạ Kỳ Thâm…”
Cô bỗng chốc bừng tỉnh, bị người đàn ông ôm vào trong lòng: “Làm em tỉnh rồi à?”
“Anh về lúc nào thế…”
“Máy bay mới đáp cánh nửa tiếng trước…”
Vừa từ tỉnh khác bay về thành phố Lệ ngay trong đêm, anh vừa xuống máy bay đã lập tức trở về nhà.
Anh muốn trở về bên cạnh cô.
Đàn Mạt nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy nhiệt độ đang ôm lấy mình lúc này chân thực như vậy, cô dựa vào trong lòng anh, sự nhớ nhung đè nén trong lòng bỗng chốc xông lên đầu mũi, vành mắt chảy ra nước mắt: “Tạ Kỳ Thâm, em rất nhớ anh…”
Cô nghẹn ngào, một giây sao nụ hôn sâu nóng bỏng mà dịu dàng của người đàn ông đã phủ xuống.
Tạ Kỳ Thâm lật người, ôm chặt lấy cô, giống như muốn bóp vỡ cô vào trong lòng, anh không có lời dự đoán nào, mà nói hết tất cả tình yêu và sự nhớ nhung này cho cô thông qua nụ hôn này.
Đàn Mạt ôm lấy cổ anh, chủ động triền miên với anh.
Đàn Mạt bị anh ôm như một báu vật.
Qua một lúc lâu, nụ hôn này mới dừng lại.
Tạ Kỳ Thâm chống đầu lên trán cô, mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, vành mắt hơi