Bạch Hàn Vĩ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là không tin.
Cậu cố sức vùng khỏi tay Tề Lăng lui về phía sau.
Dùng đôi mắt tràn ngập kinh hoảng cùng giận dữ hướng về phía Tề Lăng biểu thị cảm xúc của cậu lúc này.
Tề Lăng bị ánh mắt Bạch Hàn Vĩ triệt để chọc giận, hắn nở nụ cười nhu nhu mà tà khí nói :"Có phải em cho rằng ta đang lừa em không, bảo bối? Em muốn đi kiểm nghiệm? Được ta đưa em đi.
Coi như giúp em gặp bà ta lần cuối."
Nói rồi bất chấp Hứa Du ngăn cản, tay vòng qua hông Bạch Hàn Vĩ bế lên đưa đi.
Bạch Hàn Vĩ suốt quãng đường nhẹ vò gấu áo bệnh nhân.
Gương mặt trắng bệch vốn không có huyết sắc giờ trắng càng thêm trắng.
Vì sao mẹ cậu lại mất? Trước đó đến thăm, mẹ chính là tươi cười, bệnh tình chuyển biến cũng tốt hơn, tại sao bây giờ....!Cố Vãn Thâm sao lại giữ kín không cho cậu biết? Anh đã hứa sẽ chăm sóc mẹ cậu, ép cậu làm một tính nô ngoan ngoãn.
Lại đến giờ mẹ cậu lại bí bí ẩn ẩn mà qua đời.
Bác sĩ tại lần cuối cậu thăm mẹ cũng nói nếu tiếp tục nhận điều trị, bệnh sẽ không phát tác, thế...thế nhưng...!
Tề Lăng trầm mặc lái xe, đầu tiên Tề Lăng hắn là hay tin Vũ Chân Trân mất chính là không quá 1 tuần trước khi Bạch Hàn Vĩ đến nhà.
Đến tận khi tự mình điều tra thì mới biết, Vũ Chân Trân hơn 3 tháng trước đã ngừng tiếp nhận điều trị.
Đến hơn 1 tháng trước tiếp nhận tử vong.
Vài ngày trước hắn liên lạc với Cố Vãn Thâm về điều này.
Cố Vãn Thâm cũng không có ý định che giấu, khẳng định điều tra từ Tề Lăng là thật, ngoài ra anh không nói gì hơn về việc Vũ Chân Trân tự ngừng điều trị.
Liếc mắt nhìn thân ảnh gầy đến không thể gầy hơn bên cạnh mình, Tề Lăng cười nhạt.
Đến cuối cùng Cố Vãn Thâm cũng chỉ là kẻ độc tài, ngu ngốc bị giày vò giữa yêu và hận.
Người ngoài cuộc đúng là luôn tỉnh táo mà.
Cũng không phải Tề Lăng hắn chưa từng mở lời ngỏ ý Vãn Thâm điều tra chân tướng sự việc năm xưa, nhưng anh năm lần bảy lượt gạt bỏ.
Lừa mình dối người hơn 7 năm trời, Cố Vãn Thâm a~
Kít Xe dừng trước cổng của bệnh viện trung ương S nổi tiếng.
Không nặng không nhẹ cầm tay Bạch Hàn Vĩ một đường kéo vào trong.
Tiến vào thang máy bấm di chuyển xuống tầng hầm.
Bạch Hàn Vĩ sau khi thấy bảng hiển thị tầng ngày càng giảm lại không hiểu.
Ngước nhìn Tề Lăng.
"Bảo bối, mẹ em không tiến hành an táng, bà được giữ dưới đây" Tề Lăng trong lời nói có chút khinh thường hừ lạnh.
Cố Vãn Thâm không cho phép an táng mà cho người mang vào hầm xác trong bệnh viện ngâm formalin giữ xác.
Cố Vãn Thâm chính là có ý định sau đó một thời gian khi Bạch Hàn Vĩ đến thăm sẽ giả vờ Vũ Chân Trân tiếp nhận điều trị tích cực, chỉ nhìn, không vào được.
Cố Vãn Thâm không thể nói cho Bạch Hàn Vĩ biết việc Vũ Chân Trân mất, vì nếu như vậy, Bạch Hàn Vĩ cũng sẽ không bên cạnh ngoan ngoãn như bây giờ nữa.
Có thể lên đỉnh điểm của hậu quả chính là dùng cái chết để thoát khỏi Cố Vãn Thâm, ai biết được.
Hiện giờ thứ giữ Bạch Hàn Vĩ ở lại chính là cảm thấy tội lỗi, tình yêu dành cho Cố Vãn Thâm và mẹ mình.
Nó giống nhưng ba chân chống vững chắc, nếu mất một thì toàn bộ sẽ sụp đổ.
Cố Vãn Thâm lại không thể cưỡng chế Bạch Hàn Vĩ muốn sụp đổ ở lại bên mình.
Vì người muốn rời đi, giữ họ lại cũng chỉ là thân xác khô cằn.
Cạch cửa phòng giữ xác của Vũ Chân Trân mở ra.
Giữa phòng đặt một bể kính tương đối to, bên trong là thi thể trắng bệch được bọc trong vải trắng nổi lềnh bềnh trong bể nước formalin.
Bạch Hàn Vĩ đến giờ phút này chân chính không thể đứng vững nữa.
Hai chân run rẩy ngã khụy xuống nền nhà lạnh băng, nước mắt như suối tràn ra ướt đẫm gương mặt trắng nhỏ.
Tiếng nức nở không rõ nghĩa vọng khắp căn phòng lạnh ngắt.
Khó khăn từ đất đứng lên lê đến bên cạnh bể chứa, ở trên bề mặt kính lạnh lẽo, Bạch Hàn Vĩ run run vuốt ve gương mặt mẹ mình.
Thương tâm cùng thống khổ.
Tại sao lại giấu cậu? Mẹ chính là động lực để cậu sống.
Sống đến giờ phút này, chỉ mỗi tình yêu và tội lỗi đối với Cố Vãn Thâm cũng không đủ kéo cậu lại.
Chính mẹ cậu mới là điều kéo cậu lại.
Nhưng mà mẹ đã rời bỏ cậu.
Hàng vạn câu hỏi vì sao, tại sao tràn khắp tâm trí cậu.
Đau lòng, tổn thương, Bạch Hàn Vĩ tưởng như cảm nhận từng đợt hàn khí xông vào cơ thể làm cậu bủn rủn vô lực.
Tề Lăng im lặng đứng ngoài cửa nhìn khung cảnh trước mặt.
Tà áo khoác tơ tằm phiêu phiêu trong cái lạnh âm khí.
Hoàn toàn trầm mặt.
Hắn cũng muốn sẽ giấu cậu để tránh cho cậu đau lòng.
Dù có đôi lúc tổn thương cậu, dù có đôi lúc tự ám thị bản thân xem cậu là đồ chơi