Cố Vãn Thâm lặng thinh ngồi trong thư phòng, tất cả những suy nghĩ hiện giờ của anh đã vội bay đi hết.
Anh ngồi lặng lẽ, bóng tối bao trùm toàn vẹn con người anh.
Chưa bao giờ anh hoảng hốt, hoang mang đến vậy.
Khi thủ hạ anh phát hiện Bạch Hàn Vĩ có ý muốn tự tử liền đến báo anh, thế nhưng vẫn không kịp ngăn chặn hàng động tự sát của cậu.
Cố Vãn Thâm là người hắc đạo, máu anh nhìn đến quen, nhưng đây cũng là lần anh sợ hãi như thế.
Bạch Hàn Vĩ không chỉ đâm một nhát, cậu chính là muốn đâm đến tan vỡ cơ thể cậu.
Máu cơ hồ từ cơ thể trút ra ngoài, Bạch Hàn Vĩ thì dần thoi thóp trong vũng máu.
Chỉ chậm một chút thôi, một chút thôi là cậu đã không còn sống được nữa.
Tại sao Bạch Hàn Vĩ lại chọn như thế? Cậu không bao giờ tỏ ra mệt mỏi, dường như cậu chính là cam chịu anh hành hạ, ngoại trừ lần dưới hầm giam.
Nhưng còn lại, cậu luôn bất lực, ngoan ngoãn và tuân theo.
Anh lệnh cho người đánh cậu, cậu cũng chỉ vì thống khổ mà rêи ɾỉ, ngoài ra cũng không hướng ánh mắt oán hận lên anh; anh lệnh người lăng nhục cậu, như cậu tính nô mà đối đãi, cậu cũng chưa từng cho anh một cái trách móc.
Cậu chính là luôn cam chịu như vậy, vì sao lại bỗng nhiên muốn chết? Là vì mẹ cậu mất, em gái cậu vì cậu mà qua đời?
Cố Vãn Thâm vẫn luôn đinh ninh, anh là một bức tượng cao quý trong lòng Bạch Hàn Vĩ.
Có lẽ anh đã nhầm.
Bạch Hàn Vĩ không phải chưa có ý định rời khỏi anh.
Lần bỏ trốn trước đây, cùng...!Lần tự tử này.
Lẽ nào cậu vẫn luôn khao khát bỏ đi? Không, anh không muốn.
Cho dù Bạch Hàn Vĩ có chết, cũng sẽ vì anh mà chết, sẽ tan vỡ trong tay anh, sẽ tàn phế trong tay anh.
Cố Vãn Thâm điên cuồng đập phá đồ trong thư phòng.
Anh chính là điên rồi, là điên rồi!
Cửa phòng mở, Khê Vĩ lặng nhìn bề bộn trước mặt.
Nhìn đến con người luôn đầy khí chất hiện giờ bất lực đến đáng thương.
Đến gần Cố Vãn Thâm, Khê Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy anh vào lòng, bàn tay nhỏ bé vuốt v3 lưng anh.
"Thâm, anh đau khổ...là vì còn yêu anh ấy?" Khê Vĩ cố che giấu đi âm thanh nghẹn lại của mình, hỏi.
Cố Vãn Thâm giật mình.
Anh còn yêu? Không đời nào, anh không thể yêu một kẻ mà gia đình kẻ đó lại là kẻ thù gϊếŧ chết cha mẹ anh.
Cảm xúc trong lòng anh, cho dù ngột ngạt, thì chính là vì sợ mất đi món đồ chơi trung thành mà thôi.
"Không, tôi không yêu y.
Người tôi yêu hiện tại là em.
Đừng nghĩ nhiều"
Khê Vĩ nghe Cố Vãn Thâm nói chỉ biết im lặng.
Có thể cảm nhận được, chắc chắn không phải là người trong cuộc.
Nhắm lại đôi mắt, Khê Vĩ cố điều chỉnh giọng nói cho bình thường.
"Không, đừng lừa em.
Em biết anh còn yêu y.
Có yêu mới có hận.
Dù anh phủ nhận thì sự thật là vậy."
Cố Vãn Thâm gắt gỏng :"Tôi không còn yêu y nữa.
Còn hận, chỉ vì y đã gϊếŧ chết cha mẹ tôi.
Em còn không tin tôi sao?"
"Không, em tin.
Chỉ là anh không thuyết phục được em.
Nếu anh không còn yêu, anh đã trực tiếp lấy y làm quà tặng ký kết hợp đồng, hoặc bán y cho ổ mại dâʍ chứ không chỉ đơn thuần là giữ lại bên mình tùy ý hành hạ"
"Không phải bây giờ.
Tôi dù sao cũng luyến tiếc.
Một thân thể đẹp đến vậy..."
"Em không được sao?" Khê Vĩ choàng tay qua cổ Cố Vãn Thâm, đôi môi lập tức chạm vào anh.
Cố Vãn Thâm cũng ôm lấy Khê Vĩ, vòng ôm siết chặt, ngấu nghiến hôn lên môi y.
"Tôi không còn yêu y.
Em hãy tin tôi"
Cố Vãn Thâm trong tìиɦ ɖu͙ƈ rõ ràng nói với Khê Vĩ.
Khoé môi Khê Vĩ nhếch lên.
Để xem có đúng như anh nói không .
---------------------------------
"Hứa Du?" Tề Lăng chỉnh lại tà áo choàng của mình chuẩn bị xuống phòng ăn.
Tề Lăng cũng hơn 5 tháng nay bị bà nội bắt về Pháp.
Hiện tại cho dù Tề Lăng có