Chap dành riêng cho ai cầu Thâm Vĩ
Havi: hình như toi chiều các em quá rồi các em hư đúng không -.- thôi miễn các em thích là được.
Havi đọc cmt thấy nhiều người cầu HE quá nên là sẽ viết phiên ngoại HE cho mọi người.
Còn ai theo SE thì bỏ qua chap này nheee
------------------------------------
Sau khi tỉnh lại, tôi dường như cảm thấy cơ thể mình khá hơn, tuy nhiên trong tim lại như mất đi một mảnh lớn.
Bên cạnh Tề Lăng, tôi rất hạnh phúc vì được anh sủng ái vô cùng.
Sau khi tích cực điều trị, thị lực và sức khoẻ tôi mau chóng hồi phục.
Tuy nhiên có một điều tôi không chia sẻ với ai, rằng tim tôi thỉnh thoảng lại nhói rất khó chịu dù cho trái tim trong lồ ng ngực này là một trái tim khoẻ mạnh.
Hơn ai hết tôi hiểu rõ, sự đau nhói này xuất phát từ việc cơn ác mộng của đời tôi đã không còn tồn tại.
Nhắc đến Cố Vãn Thâm, sau khi hắn ta mất, toàn bộ tài sản của hắn đều rơi vào tay tôi.
Đám phóng viên lại lục tài liệu điều tra về tôi, họ còn viết một bài dài về gần nửa cuộc đời đầy cẩu huyết của tôi và hắn.
Thế nhưng kỳ lạ, tôi đọc bài viết đó, tôi không hề thấy khó chịu, cứ như nhân vật chính chịu ngược đãi ấy không phải là tôi.
"Hàn Vĩ, em có muốn đi dạo một chút không? Mùa đông đã đến rồi, bên ngoài trang trí đẹp lắm" Tề Lăng bước đến đưa tôi tách trà ấm.
Tôi gật đầu.
Nghĩ đến ngày trước mình còn bị Vãn Thâm ép lên cửa kính lạnh buốt.
Đều là quá khứ.
Hắn ta dù gì cũng không còn sống.
Mọi người hả hê khi biết mọi chuyện hắn làm với tôi, nhưng tôi trái lại cảm thấy ê ẩm trong tâm.
Dù gì hắn cũng là người tôi đã yêu.
Hơn thế nữa, khoảng thời gian hôn mê lúc trước, từng lời từng lời hắn nói đều in sâu vào tâm trí tôi.
Tôi không biết hắn đang ở đâu.
Có phải đang ở địa ngục như những gì mọi người nguyền rủa hắn?
Tề Lăng giúp tôi mặc áo khoác.
Anh luôn chu đáo như thế, từ lúc bị hôn mê do đụng xe, anh cẩn thận càng thêm cẩn thận với tôi.
Đến mức tôi phải lắc đầu chịu khổ.
Kéo kéo lấy khăn choàng lông được anh trùm kín cổ của tôi.
Nóng thế này, sau anh có thể bắt tôi mặc đồ này chứ.
Thế nhưng những trách móc này của tôi đều bay biến sau khi bước ra khỏi thềm nhà.
Thật lạnh!
Tôi bất giác xoa xoa tay lên má, hối hận vì đã phản đối anh đeo găng tay cho tôi.
"Anh nói không sai đúng chứ, hôm nay khá lạnh với em.
Em nên nghe lời anh mới phải"
Tề Lăng làu bàu lấy từ túi áo măng tô ra đôi găng tay màu be của tôi.
Tôi nhăn mũi cười khì khì.
Anh thật đáng yêu.
[Anh cứ chăm sóc em thế này, em dù gì cũng đã già rồi đấy]
"Ai nói em già? Em trong mắt anh vẫn như con nít" Tề Lăng chỉnh đồ giúp tôi.
Nhìn tôi bây giờ giống hệt người tuyết, tròn vo kín mít, chỉ ló đôi mắt, cái mũi và cái miệng ra ngoài.
[Anh cứ thế thì em sẽ....]
Tề Lăng nhìn chăm chú vào môi tôi, khó hiểu hỏi: "Sẽ gì cơ?"
Tôi tủm tỉm cười, cầm lấy tay anh vẽ lên lòng bàn tay [yêu anh mất thôi]
"Chứ không phải em đang yêu anh à.
Đi thôi nào, để kịp bữa tối" Tề Lăng véo chiếc mũi của tôi rồi nắm tay tôi kéo đi.
Thành phố lên đèn đầy màu sắc, nhạc