Kì nghỉ đông đã đến, các học sinh tạm biệt nhau rồi ùa ra về.
Nhiễm Nhiễm đi vào xe của Nhất Thiên.
Trên đường về thì cô quay sang hỏi anh:
“Nhất Thiên, chúng ta có thể đi đâu đó chơi trong kì nghỉ này được không?”
“Em muốn đi đâu đó sao?”- Nhất Thiên nhìn Nhiễm Nhiễm.
“Vâng”- Gật đầu.
Nhất Thiên xoa đầu cô rồi nói:
“Được, anh sẽ đưa em đến một thành phố rất đẹp”
Nghe vậy thì mắt Nhiễm Nhiễm sáng bừng lên, hào hứng hỏi anh:
“Thật sao!? Đó là đâu thế?”
Nhất Thiên bỗng cười bí hiểm rồi lẩm bẩm:
“Một nơi đã chôn giấu tất cả sự thật về em, bé con”
Không để Nhiễm Nhiễm phải chờ lâu.
Ngay ngày hôm sau cả hai liền lái xe đến thành phố Bắc Kinh, Nhất Thiên đưa cô vào một ngôi biệt thự sang trọng nằm ở trung tâm thành phố với mảnh sân vườn rộng lớn, hồ bơi ở sân sau và cả vườn hoa có đủ các loài hoa cô yêu thích và những loại hoa quý hiếm.
“T- tuyệt quá, em không biết anh có nhà ở đây luôn á!”- Nhiễm Nhiễm kinh ngạc.
“Đi mệt rồi, ta vào nhà nghỉ nào”- Nắm tay Nhiễm Nhiễm.
…
Chiều đó, Ninh Khải đang từ trường trở về.
Anh vừa hoàn thành xong việc chấm bài kiểm tra, uể oải lái xe về.
Đang đợi đèn đỏ thì có một chiếc xe ô tô dừng kế bên anh, Ninh Khải mở to mắt ra khi nhìn chỗ ghế phụ là hình ảnh cô gái anh đã quá đỗi quen thuộc.
“Th- Thanh Nhã?”- Ngạc nhiên.
Nhưng ý nghĩ đó đã lập tức bị vùi đi khi nghe giọng nam trong xe vang lên.
“Nhiễm Nhiễm, lát anh đưa em đi ăn gì nhé?”
“Vâng!”
Chuyển đèn xanh, chiếc xe ô tô đó vút đi rồi nhanh chóng biến mất.
Ninh Khải mang theo sự hoang mang đó về nhà.
Tắm xong, anh nhìn lên gương hồi lâu rồi lắc đầu.
“Không không, không thể là Thanh Nhã được.
Cô gái đó tên là Nhiễm Nhiễm mà…?”
Ninh Khải đến bàn làm việc cầm lấy bức ảnh của Nhiễm Nhiễm lúc tổng kết lớp 11.
Lòng có chút đau nhói khi nhìn nụ cười rạng rỡ tựa ban mai của cô.
“Nhưng quả thật mái tóc đó, dáng người đó… cả giọng nói đều rất giống em ấy”
Đang chìm trong những dòng suy nghĩ thì có tiếng tin nhắn vang lên khiến Ninh Khải giật mình.
“Phi Yến?”
Ninh Khải bấm xem thì nội dung tin nhắn chỉ đơn giản là muốn rủ anh ra ngoài ăn tối.
Ninh Khải có ý muốn từ chối nhưng Phi Yến kiên quyết quá nên thôi anh cũng đành đi ăn cùng cô.
Tám giờ ba mươi, Ninh Khải đang cùng Phi Yến ngồi nói chuyện sau khi ăn xong thì có hai người bước vào.
“Thanh Nhã!?”- Ninh Khải kinh ngạc.
Phi Yến nghe vậy thì khó hiểu, nhìn sang hướng mà anh nhìn.
Trong mắt cô thì đó chỉ là một cặp đôi đi ăn ở đây thôi nên cũng nhìn lại Ninh Khải một cách kì lạ.
“Thầy, có chuyện gì sao?”
Ninh Khải mới nhận ra sự kì lạ của mình nên vội giải thích:
“À không có gì đâu, thầy nhận nhầm người”
Từ lúc đó, Ninh Khải cứ nhìn chằm chằm về phía của Nhiễm Nhiễm và Nhất Thiên khiến cô lo lắng hỏi:
“Nhất Thiên, cái chú kia làm gì nhìn chúng ta mãi thế?”
Nhất Thiên xoa nhẹ bàn tay cô, hôn nhẹ lên má Nhiễm Nhiễm.
“Không có gì đâu, chắc tại Nhiễm Nhiễm của anh xinh đẹp quá thôi”
Ninh Khải như không tin vào mắt mình, anh vội lấy điện thoại chụp hình Nhiễm Nhiễm rồi gửi cho Vân Nhi kèm dòng tin nhắn:
“Đây có phải Thanh Nhã không?”
Vân Nhi vẫn