Ngày hôm sau, Nhiễm Nhiễm thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị đến ngôi trường cũ sau vài tháng xa cách.
Đồng hồ vừa điểm sáu giờ ba mươi thì cô liền đeo balo lên vai rồi chào tạm biệt mẹ mình.
Ánh nắng dịu ấm áp chiếu trên mọi nẻo đường cô bước, cỏ cây xung quanh đung đưa xào xạc như đang chào mừng cô trở lại, mang theo tâm trạng háo hức đi đến trường bỗng Nhiễm Nhiễm ngừng lại khi nhìn sang bên kia đường.
“Thầy Ninh Khải và… cô Thư?”
Nhiễm Nhiễm quan sát thì thấy hai người đang nói chuyện gì đó rất vui.
Cô Thư là bạn Đại học với Ninh Khải.
“Lục Diễm Thư” luôn là người mà khiến các chàng trai cùng khối lẫn khác khối xao xuyến trước sự xinh đẹp và tài giỏi nhất nhì Đại học Sư Phạm những năm đó.
Lúc cô Thư và Ninh Khải vào trường và bắt đầu công việc giảng dạy thì đã có rất nhiều lời đồn về ‘cô Thư dạy anh thích thầy Khải từ những năm Đại học’ lời đồn đó xuất phát từ việc Ninh Khải vì muốn giảng dạy ở trong nước mà Diễm Thư từ chối thư mời của các học viện danh giá ở nước ngoài để chỉ để được đi dạy cùng anh.
Nhiễm Nhiễm lúc ấy không quan tâm vì đơn giản là cô không tin nhưng mà bây giờ khi thấy hai người đó nói chuyện thân thiết với khoảng cách gần như thế thì cô lại cảm thấy khó chịu.
Nhiễm Nhiễm đưa mắt nhìn hai người họ đến lúc cô Thư tạm biệt Ninh Khải rồi lên xe của tài xế riêng mà đi trước, anh lúc này mới nhận ra sự hiện diện của cô mà chạy sang.
“Em không đến trường sao, sắp trễ rồi”
Nhiễm Nhiễm khá giận vì vụ Ninh Khải nói chuyện với cô Thư, bướng bỉnh đáp lại:
“Không, hôm nay em nghỉ”
“Hả… sao lại nghỉ? Em không khỏe chỗ nào sao?”- Lo lắng.
“Không, em đi trước đây”- Bước nhanh.
Ninh Khải thấy vậy thì khó hiểu nhìn theo bóng Nhiễm Nhiễm đang tức tối bỏ đi.
“Em ấy vừa bảo nghỉ mà, sao giờ lại đi đến trường nhỉ?”
…
Nhiễm Nhiễm lúc này vừa bước đến cửa lớp thì Vân Nhi liền chạy đến ôm chầm lấy cô, giọng mừng rỡ:
“Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi, tớ mừng quá!”
Nhiễm Nhiễm đang đứng ngoài cửa lớp nói chuyện với Vân Nhi thì Phi Yến cùng nhóm bạn đi ngang và đưa chân quẹt nhẹ vào giày Nhiễm Nhiễm khiến cô quay lại nhìn, Phi Yến nhếch miệng rồi cất giọng đanh đá:
“Đây chẳng phải là Lưu Nhiễm Nhiễm sao? Nghe đồn cậu thích thầy Khải nhỉ?”
Nhiễm Nhiễm nhìn Phi Yến một lượt rồi liếc nhìn tên cô được dán bên ngực trái, nói nhỏ:
“Trương Phi Yến 12b5… nghe quen thế nhỉ?”
Đám bạn của Phi Yến thấy Nhiễm Nhiễm lẩm bẩm một mình thì đẩy vai cô rồi nói:
“Lẩm bẩm cái gì đấy? Nhưng mà nghe cho rõ đây, thầy Khải chỉ là của Phi Yến bọn tao thôi nhớ chưa? Bạn học đây có thích cũng không giành được đâu”
Vân Nhi thấy vậy thì kéo tay Nhiễm Nhiễm lùi lại để tránh bị tác động, nhìn Phi Yến từ trên xuống dưới rồi cười khẩy:
“Qua tới tận lớp để đánh dấu chủ quyền sao? Với lại Nhiễm Nhiễm của bọn tôi không giành giật, thầy Khải vốn là của cậu ấy rồi”
Học sinh trong lớp Nhiễm Nhiễm nảy giờ thấy Phi Yến nói nghe cũng chẳng lọt tai câu nào nên cũng chen vào:
“Mấy bạn về lớp đi cho Nhiễm Nhiễm của bọn mình