Tiết cuối này là tiết của Ninh Khải nên chẳng quá lâu để thấy bóng dáng nghiêm nghị của anh bước vào lớp.
“Cả lớp ngồi.
Các em lấy sách ra rồi mở trang 102 bài đầu tiên…”
Gần cuối tiết, Nhiễm Nhiễm đang ngồi chán chườn vì bài mà Ninh Khải giao cô đã hoàn thành xong và không còn gì làm.
Bỗng điện thoại Nhiễm Nhiễm rung nhẹ lên, cầm lên thì phát hiện tin nhắn từ Ninh Khải thì liền ngẩn lên nhìn anh.
“È hèm…”- Gõ tay vào điện thoại.
Nhiễm Nhiễm nhìn xuống điện thoại rồi tắt đi.
“Mình không thể dễ dãi như vậy được!”- Tự nhủ.
Nhưng điện thoại lại rung lên.
Một rồi hai lần, cuối cùng thì Nhiễm Nhiễm cũng hết chịu được nên phải mở điện thoại lên.
“Em làm xong bài rồi sao?”
“Không trả lời anh?”
“Vẫn còn giận sao?”
Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi mới nhắn lại:
“Em không giận, với lại em mà bị phát hiện sử dụng điện thoại trong giờ là bị thu điện thoại đó”
Cô ngẩn lên nhìn Ninh Khải thì thấy anh cười nhẹ rồi tay thì đang soạn tin.
“Có anh mà em không phải lo, mà em không giận thật sao?”
“Không giận”
Ninh Khải vừa buồn cười vừa cảm thấy cô đáng yêu nên nhắn lại tiếp:
“Được rồi, hôm nay nhà anh có tiệc nên em bảo bố mẹ qua nhé”
“Vâng”
Nhắn xong thì Nhiễm Nhiễm tắt điện thoại rồi gục xuống bàn để tránh va phải ánh mắt của Ninh Khải.
Chuông báo giờ ra về vừa vang lên thì Nhiễm Nhiễm liền cầm balo rồi bước vội ra ngoài, bỗng một cánh tay níu lấy tay cô.
“Th- thầy Ninh Khải kêu tớ gọi cậu vào trong lớp nói gì đó”
“Ừ- ừm… cảm ơn cậu”
Sau khi mọi học sinh đều ra về thì cô mới bước vào lớp, Ninh Khải đã ngồi hướng mắt về phía cửa lớp từ lúc cô bạn kêu cô vào.
Nhiễm Nhiễm đến đứng cạnh bàn giáo viên, cất giọng:
“Thầy có chuyện gì muốn nói sao?”
Ninh Khải bỏ điện thoại xuống bàn, một tay chống cằm nhìn cô.
“Em thật là không giận à?”
“T- tất nhiên là không rồi”
“Vậy sao, em đã thử bánh thầy làm chưa?”
Nhiễm Nhiễm gật gật đầu rồi cúi mặt đáp:
“Rồi, ngon lắm…”
“Em sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?”
Ninh Khải đang định vươn tay vén tóc cho Nhiễm Nhiễm thì cô giữ cổ tay anh lại rồi gạt ra.
“H- hết chuyện rồi thì em về trước đây, chào… chào thầy!!”- Chạy đi.
…
Nhiễm Nhiễm về đến phòng thì chưa kịp thay đồ đã ngã xuống giường trong mệt mỏi.
“Mình… mình vì chuyện giấc mơ đó mà cư xử với Ninh Khải khác quá…”
Suy nghĩ một lúc thì cô cũng dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Lần này Nhiễm Nhiễm lại mơ thấy sự kiện như giấc mơ lúc trước, cô nhìn thấy bản thân đang ngồi khóc nức nở trên giường với chiếc điện thoại trên tay.
Cô bước đến nhìn vào trong điện thoại thì đó là đoạn tin nhắn của cô với Ninh Khải, bên trong chỉ có duy nhất bốn chữ từ Ninh Khải gửi đến:
“Mình chia tay nhé?”
Nhiễm Nhiễm lúc này mắt chữ O mồm chữ A vì quá sốc, tệ hơn nữa là sau khi Ninh Khải nhắn xong thì liền chặn cô trên mọi trang mạng xã hội.
Nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn bản thân đang òa khóc thì cô lại càng rối hơn.
“Ch- chuyện gì vậy chứ!? M…mình và Ninh Khải ch- chia tay?”
Chân cô mềm nhũn rồi bất giác ngã khuỵu xuống sàn.
Rồi mọi thứ như dừng lại.
Hình ảnh cô đang ngồi khóc thảm thương bỗng nứt ra rồi vỡ tung.
Tiếng mảnh thủy tinh vỡ vụn khiến Nhiễm Nhiễm tỉnh dậy trong thực tại, nước mắt đã đọng trên khóe mi từ bao giờ.
Cô ngồi dậy xem đồng hồ thì bây giờ đã là xế chiều nên vội đi tắm và chuẩn bị đến nhà Ninh Khải.
Cô chọn cho mình một chiếc váy trắng tay phồng, cổ vuông để lộ phần xương quai xanh, chân mang giày búp bê