Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

6: Xin Lỗi Em


trước sau


Thanh Nhã về tới nhà thì nhắn tin cho Ninh Khải.

"Hôm nay em vừa đi ăn với chị Băng Nghi á thầy"
"Cô ấy có nói gì với em không?"-Ninh Khải nhắn lại.

"Em với chị ấy chỉ nói mấy chuyện của con gái thôi àa"
"Ngày mai thầy kiểm tra đấy!Học bài đi"
"Em học hết rồiiii"
"Ghê vậy sao,thôi em ngủ sớm đi"
"Vậy thầy đi ngủ chưa?"
"Tí nữa thầy mới ngủ"
"Vậy hoi,tí nữa em ngủ"
"Thôi đi ngủ sớm đi,mai còn đi học sớm"
"Vâng,vậy thầy ngủ sớm đi đó nhaaa"
"Biết rồi biết rồi"
Thanh Nhã nằm trên giường,nhớ lại cô gái tên Băng Nghi ấy.

"Là bạn của thầy ấy sao?Có vẻ không giống lắm! "
Hôm sau,kết thúc tiết học thì tất cả học sinh đều ra về.

Thanh Nhã hí hửng chạy tới bàn làm việc của Ninh Khải.

"Thầy thầy!Hôm nay đi ăn tối với em đi"-Thanh Nhã chống hai tay lên cằm.

"Ừm được,mà bài kiểm tra em làm tốt lắm!Cứ thế phát huy nhé"-Ninh Khải xoa đầu Thanh Nhã.

"Vâng~Vậy 7 giờ 30 tối nay nha!Em chào thầy"-Thanh Nhã vui vẻ đi về.

"Ngốc"-Ninh Khải cười nhẹ.

Sáu giờ 45,Ninh Khải vừa tắm xong.

Đang loay hoay chọn đồ phù hợp thì chuông điện thoại vang lên.

"Alo?Sao vậy Băng Nghi?"-Ninh Khải nhấc điện thoại lên thì bên kia là giọng của Băng Nghi.

"E-em đau bụng quá.

.

"-Giọng Băng Nghi yếu ớt phát ra.

"Em sao vậy!?"-Ninh Khải lo lắng.

"E-em không b.

.


biết"
"Cô chú Lâm đâu!?"
"Ra.

.

ra ngoài rồi ạ.

.

"
"Em đợi chút anh qua ngay!!"
Ninh Khải nhìn đồng hồ,đã 7 giờ đúng rồi.

Anh tặc lưỡi 1 cái rồi vội mặc đại áo thun với quần dài rồi tức tốc chạy tới nhà Băng Nghi.

Sau đó anh đưa cô đi tới bác sĩ.

"Không có gì nghiêm trọng lắm đâu,chỉ cần uống thuốc là được!"-Bác sĩ đưa thuốc cho Ninh Khải.

Sau đó,Ninh Khải đưa Băng Nghi xuống chỗ ăn của bệnh viện.

"Người của em đang yếu,ăn nhiều vào"
"Dạ!"-Băng Nghi mỉm cười.

_Ở chỗ Thanh Nhã.

Đã 8 giờ rồi mà vẫn chưa thấy Ninh Khải đâu.

Cô đứng trước quán ăn,lo lắng rằng không biết có chuyện gì xảy ra với anh không.

"Anh ấy không biết đang ở đâu nữa! "
30 phút sau,khi Thanh Nhã đang buồn rầu đi về thì cô đi ngang qua bệnh viện.

Bất chợt gặp 1 bóng dáng quen thuộc.

"Hôm nay cảm ơn anh nha!"-Băng Nghi cười tươi.

"Không có gì đâu,thôi xe tới rồi.

Em về đi"-Ninh Khải nói.

Rồi Băng Nghi vẫy tay tạm biệt rồi leo lên xe đi mất.

"H-hơ.

.

!?"-Thanh Nhã đứng đơ ra 1 lúc.

Ninh Khải cũng nhanh chóng nhận ra Thanh Nhã và biết cô đang nghĩ gì.

"Th-Thanh Nhã.

.

-Em nghe thầy giải-"
"Thầy im đi!!!Em ghét thầy!!"-Thanh Nhã hét lên rồi chạy đi.

"Thanh Nhã!!"-Ninh Khải vội đuổi theo cô.

Chạy được 1 lúc thì Ninh Khải đã mất dấu Thanh Nhã.

Anh lo lắng sợ Thanh Nhã sẽ suy nghĩ dại dột,tức tốc chạy đi khắp nơi để tìm cô.

Trời bắt đầu đổ mưa,những hạt mưa nặng trĩu cứ thế rơi xuống,ướt đẫm chiếc áo thun của Ninh Khải.

Chạy 1 lúc thì Ninh Khải thấy Thanh Nhã đang đứng bên kia đường,ngồi ở ghế bắt xe buýt.

"Thanh Nhã!Nghe thầy giải thích đã!!"-Ninh Khải nói lớn.

Thanh Nhã nhận ra Ninh Khải đã tìm thấy mình nên vội đứng dậy.

Vốn định nói gì đó nhưng cô đã kiềm lại.

"Nếu như giấc mơ đó hoàn toàn là sự thật thì! "-Thanh Nhã đưa mắt nhìn Ninh Khải.

"Thanh Nhã!đợi thầy chạy qua!!"
"Không được!!!"-Thanh Nhã hét.

"Để em qua! "
Thanh Nhã từ từ đi qua chỗ Ninh Khải,chiếc áo phông của cô ướt đẫm những hạt mưa lạnh ngắt,da cô tái đi vì lạnh,người run run.

"Nghe-nghe thầy giải thích đã! "-Ninh Khải vội nói.

"Không sao đâu em hiểu mà.


.

"-Thanh Nhã mặt không chút cảm xúc,nói.

Ninh Khải bỗng ôm lấy Thanh Nhã.

"Xin lỗi

em.

.

"
"!.

.

"
Lúc này cũng có 1 chiếc xe tải chạy ngang qua.

Nhưng may mắn là không có chuyện đáng tiếc gì xảy ra cả.

Thanh Nhã lúc này mới thở phào,mỉm cười rồi ôm chặt Ninh Khải.

"May quá! thầy vẫn không sao"-Thanh Nhã thầm nghĩ.

Vì nhà Thanh Nhã khá xa nên Ninh Khải đưa Thanh Nhã về nhà mình.

"Thầy không có đồ con gái nên em mặc đại áo thun với quần này đi.

"
Ninh Khải đưa cho Thanh Nhã 1 chiếc áo thun trắng và quần dài.

"Vâng~~"-Thanh Nhã cầm lấy đồ rồi đi vào phòng tắm.

1 lát sau,Ninh Khải đang bấm điện thoại trong phòng.

"Thầy cho em đồ gì vậy!!"-Thanh Nhã từ phòng tắm bước ra.

Thanh Nhã bước ra,đứng trước mặt Ninh Khải.

Cô mặc chiếc áo rộng thùng thình của Ninh Khải,quần thì dài thòng xuống dưới đất.

Trông buồn cười vô cùng.

Ninh Khải thấy thế thì bật cười.

"Hahaha!!Em trông h-hài thật đó!"-Ninh Khải không thể ngưng cười.

"Thầy mà cười nữa là giận thầy luôn"-Thanh Nhã phồng má.

"Đ.

.

được rồi,không cười nữa"-Ninh Khải lau nước mắt.

"Để thầy tìm bộ khác"
Ninh Khải lục lọi trong tủ đồ 1 lúc thì nhìn thấy 1 chiếc đầm.

"Đây"
"Sao thầy có đầm vậy?"-Thanh Nhã thắc mắc.


"Của em gái thầy"
"Sao mình chưa bao giờ nghe nhỉ! "-Thanh Nhã nghĩ.

Thanh Nhã nhìn ra cửa sổ,mưa vẫn còn lất phất ở ngoài.

Ninh Khải bước tới trước mặt cô.

"Hôm nay tôi xin lỗi em nhé?"
"D.

.

dạ!?"
"Tôi đã thất hứa,xin lỗi em"-Ninh Khải hạ giọng.

"Eh.

.

thầy không cần phải xin lỗi em đâu"-Thanh Nhã xua tay.

"Do Băng Nghi bị bệnh mà không có ai ở nhà nên nhờ thầy đưa đi khám-"
"Không sao đâu mà!Th-thôi em phải về đây,bố mẹ em chắc đang lo lắm.

Bộ-bộ đồ này em trả thầy sau"-Thanh Nhã khó xử chạy ra ngoài bắt xe về.

"Thanh Nhã! tôi xin lỗi em!.

"-Ninh Khải nhìn theo chiếc xe của Thanh Nhã dần khuất đi dưới làn mưa bay nhẹ.

"Hức.

.

th.

.

thầy tồi lắm!Hức.

.

"-Thanh Nhã nhìn ra cửa sổ.

Những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện