Trước mặt Lâm Bằng vẫn là nụ cười tươi như hoa của Băng Nghi, ánh mắt dịu dàng của cô khiến anh bối rối.
“Ch- chẳng phải em…”
“Em không đi nữa”
“Nhưng…tại sao chứ?”
Băng Nghi vuốt nhẹ gương mặt anh, cười nhẹ đáp:
“Vì em không muốn thấy anh khóc”
“Anh không có khóc! Bụi vào mắt thôi”- Dụi mắt.
“Được rồi được rồi”
Lâm Bằng nhớ lại chuyện, liền nói:
“Vậy chuyến bay của em thì sao!?”
“Không sao, em ở lại đây làm trong công ty bố mẹ cũng được”
“Ra nước ngoài chẳng phải tốt hơn cho việc học đàn của em sao?”
Băng Nghi lắc đầu, cười rồi nắm lấy tay anh kéo đi.
“Anh không cần lo, em hiện tại vẫn muốn ở đây!”
…
“Nh- Nhược Lam, chẳng phải cậu nói hay dẫn bạn về lắm sao…?”
Nhược Lam nhìn Chí Quang rồi lại quay sang nhìn Nhiễm Nhiễm, phì cười.
“Ờm thì…từ bây giờ sẽ thường xuyên dẫn bạn về nè…”
*Cốc cốc cốc*
Tiếng gõ phía cánh cửa phòng vang lên khiến ba người im lặng.
“Vào đi!”- Chí Quang nói.
Cánh cửa ngay lập tức chịu một lực tác động mạnh mà mở tung ra, một cô gái với phong cách lolita và mái tóc màu bạch kim chạy lại phía họ.
“Anh Chí Quang đâu r- ah! Thấy rồi”
Cô gái đó nhanh nhảu chạy đến ngồi sát Chí Quang.
Nhược Lam cau mày rồi lớn giọng:
“Sao cô cứ bám lấy anh tôi hoài vậy hả!?”
“Gì mà bám hoài chứ? Chị vừa mới đến thôi mà…”
“Hồ ly thối! Nhiễm Nhiễm, chúng ta mau đi thôi”
“À ừm…”
“Nè em gọi ai là hồ ly thối hả!!”
*Rầm*
Cánh cửa đóng sầm lại, Chí Quang mệt mỏi xoa xoa hai thái dương nhìn cô.
“Bạch Nhu, chị về nước làm gì vậy?”
Bạch Nhu là chị ruột của Chí Quang và Nhược Lam.
Cô là con gái của nhà kinh doanh lớn nên cuộc sống hết sức sung sướng, muốn gì được nấy.
Nhìn sơ qua một chút đã biết ngay Bạch Nhu có tình cảm với người em ruột Chí Quang của mình.
“Thì em nghe bảo anh về nên muốn về gặp anh”
“Chị về đi”
“Tại sao chứ? Em qua thăm anh chưa được lâu mà”
“Em hiện tại hơi mệt, không có tâm trạng nói chuyện với chị, với cả đừng gọi em bằng anh.
Mau về đi”
Bạch Nhu nũng nịu nắm cánh tay Chí Quang.
“Em pha nước chanh cho anh nha?”
“Không cần đâu Bạch Nhu, chị về đi khi khác ta nói chuyện”
Nói xong thì Chí Quang bước về phòng, quản gia đi đến từ tốn nói:
“Tiểu thư, tôi tiễn cô về”
…
“Nhược Lam, tớ có thể hỏi chuyện này được không?”
Nhiễm Nhiễm và Nhược Lam đang ngồi ở thư viện.
Nhược Lam gấp cuốn sách lại, khẽ gật đầu.
“Cô gái lúc nãy…là ai thế?”
“À…”
Nhược Lam hơi ngã người ra sau, đôi mắt nhìn ra cửa sổ không rõ ý.
“Lý Bạch Nhu, chị của tớ và anh Chí Quang”
“Tớ thấy cô gái đó đối với anh Chí Quang…”
“Ừm, quả thật chị ta thích anh tớ”
Nhiễm Nhiễm đã đứng hình vài giây khi nghe Nhược Lam nói thế, cô nhìn thái độ Nhiễm Nhiễm như thế thì tiếp lời:
“Thì chị thích em của mình thì đúng là kì quặc phải không? Nhưng chị ta thì không thấy vậy”
“T- tại sao chứ?”
Nhược Lam thở dài, đặt cuốn sách lên kệ nói:
“Mẹ của chị ta, là… dì ba của tớ”
Đến nước này thì Nhiễm Nhiễm không thể giữ bình tĩnh được nữa mà đứng phắc dậy đầy ngỡ ngàng, đôi mắt mở to nhìn Nhược Lam như không thể tin vào tai mình.
Nhược Lam cười khổ, dựa người vào ghế.
“Gia đình Bạch Nhu làm như thế, đương nhiên đến cô ta cũng sẽ cảm thấy bình thường thôi”
“Nh- nhưng mọi người không nói gì sao? Dòng họ chẳng hạn…?”
“Bố của tớ là anh cả cộng thêm việc lúc ông nội còn sống rất được lòng ông nên một nửa tài sản đều đưa cho bố tớ, bây giờ bố tớ làm chuyện động trời cũng chẳng ai dám nói gì”
Nhiễm Nhiễm thấy hai tay của Nhược Lam báu chặt lại đầy căm phẫn thì liền rối rít xin lỗi.
“Nhược Lam… tớ xin lỗi vì đã nhắc nhé…”
Nhược Lam