**********
Chương 108: Cố ý sắp xếp chuyện này cho tôi xem?
Lời nói của người giúp việc trước sau không đồng nhất, hiển nhiên là đang nói dối.
Nhưng Hạ Vũ Hào lại cau mày, lo lắng Hướng Thu Vân say rượu thật sự ở căn phòng đối diện, nên đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra.
Theo tầm mắt có thể thấy được một khung cảnh sáng sủa ở cửa sổ sát đất, mà phía trước cửa sổ, Hướng Thu Vân ăn mặc lộ liễu, sinh động hiện ra trước mắt anh, vật váy khó khăn che đi cặp mông vểnh lên, cô đang nhón chân ôm cổ Giang Minh Thắng nói gì đó.
Cô quay lưng về phía Hạ Vũ Hào, Giang Minh Thắng cúi đầu nhìn cô, tập trung đem lực chú ý đặt lên người cô, cả hai đều không để ý đến Hạ Vũ Hào đang đứng trước cửa sổ phòng đối diện.
Sắc mặt Hạ Vũ Hào không thay đổi, nhưng bàn tay đang cầm hộp quà siết chặt đến mức trắng bệch, đáy mắt là một mảnh đen nghịt.
Anh không biết tại sao mình vẫn đứng ở chỗ này, có lẽ trong đáy lòng vẫn có một chút may mắn.
Nhưng mà khi nhìn thấy cử chỉ lớn mật của Hướng Thu Vân, rõ ràng là đang nháy mắt tán tỉnh Giang Minh Thắng, anh thở mạnh hơn, nhanh chóng đóng rèm cửa, quay người bước ra ngoài.
“Xin lỗi tổng giám đốc Hạ, bây giờ ngài không thể đi, cô chủ của chúng tôi nói, sau khi cô ấy đến ngài mới có thể rời đi.
Người giúp việc can đảm ngăn lại trước mặt Hà Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn người giúp việc, đáy mắt u ám là một mảnh mưa rền gió dữ: "Tránh ra!" “Tổng giám đốc Hạ, đây là lệnh của cô chủ chúng tôi, cô ấy bảo tôi ngăn ngài lại, mong ngài thông cảm...!Người giúp việc còn đang định ngăn cản, nhưng chưa kịp nói xong đã bị anh vung tay đẩy ra.
Hạ Vũ Hào chân dài đi tới cửa, mở cửa bước ra ngoài.
Người giúp việc gấp đến mức dậm chân, nhanh chóng đuổi theo sau: "Tổng giám đốc Hạ, tổng giám đốc Hạ, chờ một chút, cô chủ của chúng tôi lập tức đến đây thôi!" "Tổng giám đốc Hạ, ngài chậm một chút!"
Mặc cho cô ta ở phía sau la hét như thế nào, Hạ Vũ Hào vẫn không dừng lại.
May mắn thay trong khi hai người đang đi tới lầu hai,
Giang Hân Yên đến.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, nơm nớp lo sợ nói: "Cô chủ, tổng giám đốc Hạ cứ một vừa hai phải đòi đi, tôi thật sự không thể ngăn được.
"Được rồi, ở đây không còn chuyện của cô nữa, cô lui xuống trước đi." Giang Hân Yên nói với người giúp việc, sau đó kéo tay áo Hạ Vũ Hào sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Anh Vũ Hào nhìn thấy rồi phải không?" Trong lòng Hạ Vũ Hào rất khó chịu, nới lỏng cà vạt, hỏi một đẳng trả lời một nẻo: "Nói Hướng Thu Vân say rượu lừa tôi đến đây, sau đó tìm người giống cô ta rồi cố ý sắp xếp chuyện này cho tôi xem?" "Em thừa nhận, chuyện Hướng Thu Vân say rượu là em lừa anh.
Nhưng nếu em nói thẳng với anh, Hướng Thu Vân và anh trai em có mối quan hệ mập mờ, để anh đến bắt gian, chỉ sợ là anh sẽ không tới.
Giang Hân Yên cắn mồi, có chút tủi thân, lại có chút bất đắc dĩ.
Hạ Vũ Hào hừ lạnh một tiếng, không nói gì, như là ngầm thừa nhận.
Anh chưa bao giờ thích nhà họ Giang.
“Nhưng anh nói em tìm người giống Hướng Thu Vân, còn cố ý sắp xếp chuyện này cho anh xem thì oan cho em quá” Mắt Giang Hân Yên có chút đỏ lên: “Em là bạn tốt của Hướng Thu Vân, nhưng mà đối tượng ngoại tình của cô ta lại là anh trai của em, làm sao em có thể vô duyên vô cớ hắt nước bẩn lên người hai bọn họ
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt mờ mịt hơi nước: "Hơn nữa, anh quen biết Hướng Thu Vân nhiều năm như vậy, trong lòng anh nên rõ ràng người đó có phải là Hướng Thu Vân hay không"
Trong lòng dường như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn, tê dại, ngứa ngáy, đau đớn, Hạ Vũ Hào kéo cà vạt xuống, cau mày nói: "Trên đời có nhiều người như vậy, khó bảo đảm được không có người lớn lên giống Hướng Thu Vân như đúc.
" “Anh Vũ Hào nguyện tin một chuyện chỉ có khả năng một phần một vạn xảy ra còn hơn là những gì em nói thật khiến em đau lòng” Giang Hân Yên cười khổ lau khỏe mắt: “Như vậy đi, anh trai của em cùng Hướng Thu Vân vẫn ở căn phòng vừa rồi, chỉ bằng bây giờ anh với em cùng qua xem thử rốt cuộc đó có phải là Hướng Thu Vân không
Hạ Vũ Hào vắt cà vạt lên