**********
Chương 111: Cũng là do cô ta tự chuốc lấy
Ánh mắt Giang Hân Yên lóe lên, cô ta cất điện thoại rồi nói: "Em không hiểu anh Vũ Hào nói em chuẩn bị từ sớm là có ý gì.
Đoạn ghi âm này chỉ là em trùng hợp ghi được lúc Hướng Thu Vân lái xe đụng em mà thôi"
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh rồi dịu dàng nói: "Cảnh sát đang điều tra chuyện tai nạn xe cộ.
Trước mắt, bọn họ cho rằng chuyện này là gây thương tích ngoài ý muốn.
Nhưng nếu em giao đoạn ghi âm này cho bọn họ, tai nạn xe cộ này sẽ biến thành âm mưu giết người.
Anh Vũ Hào biết chuyện này có ý nghĩa gì không?"
Do bị thương quá nặng, cô ta nói xong lời này lập tức che miệng họ không ngừng, khuôn mặt xinh đẹp lại tái nhạt đi vài phần.
Nhưng Hạ Vũ Hào không hề đau lòng, chỉ có sự phẫn nộ khó giấu nổi.
Anh híp mắt lại, ánh mắt như chim ưng muốn xé xác cô ta ra: "Cô uy hiếp tôi?" "Nói chuyện mà thôi, sao lại biến thành uy hiếp anh Vũ Hào chứ?" Giang Hân Yên làm vẻ mặt vô tội nhưng đây mắt lại xen lẫn sự cay đẳng: "Hướng Thu Vân làm ra chuyện có lỗi với anh.
Để cô ta trải qua phần đời còn lại trong tù, chẳng lẽ anh không vui hay sao?"
Hạ Vũ Hào siết chặt nắm đấm, lặng lẽ trừng mắt nhìn cô ta với đáy mắt hừng hực lửa giận.
"Anh Vũ Hào, Hướng Thu Vân đã ở phía sau anh nhiều năm như vậy mà lại vẫn luôn một chân dẫm hai thuyền, mập mờ không rõ với anh trai em.
Em thấy khổ sở thay anh, lại đáng buồn thay anh trai em.
Bây giờ Hướng Thu Vân lại làm ra chuyện như vậy, tổng cô ta vào ngục giam cũng là do cô ta tự làm tự chịu." Giang Hân Yên nói.
Mùi nước sát trùng và thuốc hòa trộn lại khiến Hạ Vũ Hào khó chịu.
Anh nhíu mày, nói một cách lạnh lùng: "Chuyện giữa tôi và Hướng Thu Vân không cần em nhúng tay vào.
Em xóa đoạn ghi âm kia đi."
Giang Hân Yên đã chuẩn bị sẵn hai phương án.
Nếu như Hạ Vũ Hào đồng ý tổng Hướng Thu Vân vào tù, như vậy có thể chúng mình trong lòng anh không có Hướng Thu Vân.
Hoặc nếu anh vẫn còn chút tình cảm với Hướng Thu Vân nhưng nó biến mất bởi sự quá giới hạn của Hướng Thu Vân thì không thể tốt hơn nữa.
Nhưng bây giờ xem ra tình cảm của anh dành cho Hướng Thu Vân sâu hơn cô ta nghĩ, phải làm theo kế hoạch khác của cô ta.
Cô ta kìm nén nỗi mất mát trong lòng rồi lắc đầu với Hạ Vũ Hào: "Xin lỗi anh Vũ Hào, em không thể xóa đoạn ghi âm này.
Nếu xóa nó đi thì không ai có chứng cứ chứng minh Hướng Thu Vân cố tình giết em"
Hạ Vũ Hào buông nắm đấm ra, ngồi xuống ghế rồi lại đứng bật dậy, cắn răng nghiến lợi mà nói: "Cô cho rằng cô ra tay thì bên cảnh sát không điều tra được sao?" "Thứ nhất, em chưa từng động tay gì.
Thứ hai, nếu như anh Vũ Hào vẫn không tin em thì có thể đi tìm mấy cảnh sát đó đi điều tra." Giang Hân Yên cần cắn môi rồi cười khổ.
Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm cô ta một hồi rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa bước một bước thì Giang Hân Yên đã gọi lại: "Anh Vũ Hào có thể nghe em nói vài câu không?" "...!Nói." Hạ Vũ Hào không quay người lại, chỉ im lặng hồi lâu rồi siết chặt nắm đắm, nặn ra một từ qua kẽ răng.
Từ nhỏ Hàn Yên đã có tâm tư sâu lắng, làm việc cẩn thận, bây giờ cô ta lại bảo anh tìm mấy cảnh sát kia đi điều tra, chắc hẳn đã có lòng tin bọn anh không thể điều tra được điều gì.
Thật ra anh cũng có thể mặc kệ chuyện này, Hướng Thu Vân làm chuyện có lỗi với anh nhưng thứ này tạm thời có thể xem như trừng phạt cô.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô phải dành nửa đời sau trong ngục giam...!Anh cũng không hiểu rõ mình đang nghĩ gì nhưng anh không thể mặc kệ Hân Yên kiện Hướng Thu Vân với tội danh âm mưu giết người được.
"Cho dù Hướng Thu Vân dụ dỗ anh trai em, làm ra chuyện có lỗi với anh, cho dù cô ta vì một hiểu lầm mà muốn đâm chết em...!Nhưng em với cô ta đã làm bạn bè tốt nhiều năm như vậy, em cũng không muốn thấy cô ta dành nửa đời sau trong tù." "Nhưng nếu bảo em coi như tai nạn giao thông này chưa từng xảy ra thì em không cam tâm." "Nếu như anh Vũ Hào có thể khiến Hướng Thu Vân tàn phế một chân như em, không thể nhảy