**********
Chương 149: Tôi gả cho ngài? Vậy đầu óc của tôi bị vào nước rồi à?
Lâm Quỳnh Chi nhíu nhíu mày: "Muộn lắm rồi..." "Chị dâu đừng nói nữa, là lỗi của em, em sẽ tự mình chịu trách nhiệm.
Bây giờ em chỉ muốn được ở một mình, chị trở về trước đi." Hướng Thu Vân cất giọng khàn khàn cắt ngang lời cô đang nói.
Lâm Quỳnh Chi muốn nói lại thôi, một lúc sau mới khế đáp: "Được rồi."
Cô ấy dừng lại một chút: nói "Cho em thêm nửa tiếng, nếu như vẫn không chịu trở về, chị sẽ quay lại tìm em đó" "Ừ."
Hướng Thu Vân cố gắng giật giật khỏe môi nhưng làm thế nào cũng không cười nổi: "Cảm ơn chị dâu."
Lâm Quỳnh Chi khẽ thở dài kín đáo đem điện thoại của mình nhét vào tay cô: "Cầm lấy để xem thời gian đi."
Hướng Thu Vân gật đầu nói: "Em cũng đã hai mươi tuổi rồi, chị dâu đừng lúc nào cũng coi em như một đứa trẻ lên ba lên bốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bắt cóc mang đi chứ.
"Em so với tụi nhỏ còn làm cho người ta lo lắng hơn nhiều đấy” Lâm Quỳnh Chi không khách khí nói luôn.
Hướng Thu Vân mím mím môi, đùa nghịch chiếc điện thoại trong tay, cũng không lên tiếng nữa.
“Vậy chị đi trước đây.” Lâm Quỳnh Chi phất phất tay với cô, quay người rời đi vừa bước vừa quay đầu nhìn lại.
Trời đêm thăm thẳm, tối đen như mực, không trăng cũng không sao, chỉ có bầu không khí là trong lành tươi mát sau khi được cơn mưa gột rửa cùng một vài ngọn đèn hắt lên trên cỏ, vắng vẻ đến mức làm cho người ta bất giác sinh sợ hãi.
Nhưng đối với Hướng Thu Vân mà nói, bầu không khí như hiện mới có thể khiến cho cô buông lỏng tâm tư trong chốc lát.
Khế thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thả trôi những suy nghĩ trong đầu ngây người đứng một lúc lâu, chợt cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh, chỉ bắt gặp một góc quần áo biến mất khỏi lối vào của khoa nội trú.
Có lẽ đêm hôm khuya khoắt cô một mình đứng đây cũng rất kỳ quái, nên có người tò mò nhìn xem mấy lần đi.
Hướng Thu Vân tự giễu cười cười chính mình.
Sau hai năm ngồi tù, có vẻ cô hơi nhạy cảm quá rồi.
“Hướng Thu Vân?” Tiếng một người đàn ông gọi cô, thanh âm hô hấp như hít sâu một hơi.
Cơ thể Hướng Thu Vẫn lập tức cứng đờ, cô chán ghét nhíu nhíu mày, không thèm nhìn lại, cũng không lên tiếng trả lời.
Người gọi tên cô không nhận được tiếng đáp lời lại hỗ lên lần nữa: "Có phải là Hướng Thu Vân không?"
Ngay sau đó, truyền đến tiếng bước chân vội vã tới gân.
Hướng Thu Vân mím môi, bây giờ cô không muốn gặp mặt người này chút nào, liền nhấc chân đi nhanh về hướng ngược lại.
Nhìn thấy cô rời đi, bước chân phía sau càng trở nên gấp gáp, ngay sau đó người nọ liền lướt qua mà đứng trước mặt cô.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ trên cao của chiếc đèn điện tử, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đối diện hiện lên thật rõ ràng, đôi mắt màu hổ phách lúc này mang theo vẻ mệt mỏi cùng tức giận: "Tại sao không lên tiếng?"
Hướng Thu Vân hờ hững nhìn lại anh ta, cũng may khung cảnh vắng lặng trước mắt làm cho trong lòng cô nhẹ nhõm rất nhiều, lúc này trên mặt lại có thêm vài phần chán ghét cùng hận ý: "Có ai quy định rằng khi ngài Giang gọi thì tôi nhất thiết phải trả lời không?" “Hướng Thu Vân, em phải nói chuyện với anh lạnh nhạt như thế này sao?” Giang Minh Thắng nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt càng thêm tức giận, còn có chút bi thương không che giấu được.
Nhưng Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy bộ dáng anh ta như vậy thật quá ghê tởm, cô dùng sức mạnh mẽ hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi.
Mong ngài Giang tránh xa tôi ra một chút.
Tôi không muốn bị bà chủ Giang, cô Tống hay cô Giang nói tôi quyến rũ ngài đâu!"
Cô nói xong định cất bước rời đi, lại đột nhiên bị Giang
Minh Thắng nắm lấy cổ tay sau đó dùng sức kéo mạnh vào trong lòng.
“Em biết là anh không thể quên em được, tại sao lại đối xử với anh như thế?" Giọng nói của Giang Minh Thắng đầy thống khổ, anh ta yêu thương ôm cô thật chặt, trong lòng đau đớn chất vấn: "Tại sao, Hạ Vũ Hào đã đánh gãy chân của em, lại khiến em phải ngồi tù vậy mà em còn không thể quên được anh ta sao?"
Vừa mới khỏi bệnh, thân thể Hướng Thu Vân vẫn còn có chút suy yếu, giãy dụa hồi lâu cũng không thoát khỏi giam cầm của anh ta, tức giận hét lên: "Buông ra!" "Hạ Vũ Hào tốt như vậy sao?" Giang Minh Thắng không hề buông lỏng vòng tay, ngược lại càng ôm cô chặt hơn trước: "Hướng Thu Vân, em yêu anh ta nhiều như vậy sao?"
Hướng Thu Vân vì giãy dụa mà thở hổn hển, ánh mắt lúc trước vốn lãnh đạm lúc này tràn đầy hận ý: "Tôi nói lại một lần nữa, buông ra!"
Giang Minh Thắng hai tay siết chặt thân thể mềm mại của cô, trầm giọng nói: "Nếu anh nói không buông.." “Ha!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng cắt ngang lời anh ta, bất ngờ giẫm mạnh lên chân đối phương một cái, thừa dịp anh ta bị đau mà dùng sức đẩy ra, lật tay tặng luôn cho anh ta thêm một cái tát thật mạnh vào mặt.
Ba~
Thanh âm thanh thủy giòn giã đặc biệt vang dội trong màn đêm tĩnh mịch.
Hướng Thu Vân hừ lạnh một tiếng, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: "Ác, tâm!"
Rõ ràng anh ta vì Giang Hân Yên mà nhục nhã cô, lúc này lại ở chỗ này làm ra vẻ thâm tình, đúng là buồn nôn.
Chính là đã đính hôn với Tống Như rồi, vậy