Nhậm Gia Hân đã giãy giụa hồi lâu mới vùng ra khỏi vòng tay của Chung Khánh Hiên.
Cô ta lén lút liếc nhìn Hạ Vũ Hào vài cái rồi ghé sát đến bên tại Chung Khánh Hiên nói: “Thầy à, tôi muốn ở riêng với Hướng Thu Vân một lát, anh tìm cách dẫn tảng băng này ra ngoài đi!”
Lúc đầu Chung Khánh Hiền giả vờ không nghe thấy nhưng về sau thực sự không thể chịu được cô ta nữa, chỉ đành nói với Hạ Vũ Hào: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra tiệm cà phê ngồi một lát nhé?” “Tôi không có chuyện gì để nói với cậu cả.
Hạ Vũ Hào liếc nhìn anh ta một cái, gọn gàng từ chối.
“” Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính vàng rồi cười nói: “Dù sao cũng ở trước mặt học trò của tôi, nể tình tôi cái đi!”
Hạ Vũ Hào khế nhướng mày nhìn anh ta rồi lại nhìn Nhậm Gia Hân, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Hướng Thu Vân, dừng lại một hồi và hơi nhíu mày lại.
Anh đứng dậy và nói: “Đi thôi” “Tại sao lần này lại dễ tính như vậy?” Chung Khánh Hiện có chút kinh ngạc khi anh đột nhiên đồng ý.
Hạ Vũ Hào vốn đang đi ra ngoài thì dừng lại khi nghe thấy vậy, quay người lại nhìn Chung Khánh Hiên: “Hay là cậu năn nỉ tôi thêm lát nữa đi?" “Tôi sai, là tôi sai!” Chung Khánh Hiên vội xin lỗi: “Ngài người lớn có lòng bao dung lớn, đừng tính toán với tôi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!”
Hạ Vũ Hào khế ừm một tiếng, lại quay đầu nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt loé lên, sau đó nhìn sang chỗ khác và rời đi cùng với Chung Khánh Hiền.
“Phù.” Nhậm Gia Hân vội vàng đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu rồi vỗ ngực nói: “May thay sếp của tôi không phải tảng băng, nếu không thì tôi phải tổn thọ mất!”
Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên nhìn cô ta, khẽ nhếch miệng và không nói gì.
Cô không đáp lời mà Nhậm Gia Hân cũng có thể nói tiếp không chút trở ngại: “Hướng Thu Vân, tại sao sắc mặt của cô lại khó coi như thế? Có phải còn thấy không khoe không? Có cần gọi bác sĩ không?” “Tôi không sao.
Hướng Thu Vân xoa trán và hỏi: “Tại sao cô Nhậm lại đến đây?” “Cô đừng cứ gọi tôi cô Nhậm này cô Nhậm kia đi, xa lạ quá, gọi tôi là Gia Hân là được rồi!” Nhậm Gia Hân nhăn mặt nói.
Hướng Thu Vân mím môi: “ ”
Hình như họ cũng không quen thân lắm.
“Tôi nghe nói cô nằm viện, lo lắng cho cô nên đến đây đấy!” Nhậm Gia Hân chớp mắt vài cái, lấy một chùm nho từ trong giỏ trái cây ra, cũng không thèm rửa mà chỉ dùng tay lau vài cái rồi bắt đầu ném vào miệng.
Hướng Thu Vân nhìn cô ta, định nói vẫn nên rửa sạch mới ăn, trên đấy có thể còn sót lại thuốc trừ sâu, nhưng cuối cùng cô chỉ mở miệng ra không nói gì cả.
“Cô cứ mãi nhìn tôi, có phải muốn ăn không?” Nhậm Gia Hân nhổ ra một ít vỏ nho rồi đưa những quả nho còn lại đến trước mặt Hướng Thu Vân: “Cô ăn đi!”
Hướng Thu Vân: “Không cần đâu, cám ơn.
“Cô không cần phải khách sáo, đây vốn là cho cô mà!” Nhậm Gia Hân rất nhiệt tình nhét nửa chùm nho còn lại vào trong tay của Hướng Thu Vân: “Cô ăn đi, ngon lắm đẩy!”
Hướng Thu Vân chậm rãi hải một quả nhỏ đưa lên miệng dưới ánh mắt mong đợi của cô ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng: “...Tôi chợt nhớ ra bác sĩ không cho tôi ăn đồ lạnh” “Vậy thì cô thực sự không may rồi!” Nhậm Gia Hân lại cầm lấy chùm nho, ném từng quả vào miệng và hạnh phúc đến nheo mắt lại: “Ngọt quá đi thôi!” Tâm trạng ban đầu của Hướng Thu Vân không tốt lắm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc ngây thơ và nụ cười chân thành này của Nhậm Gia Hân, sự u ám trong lòng của cô cũng tan biến đi một phần.
“À, đúng rồi!” Nhậm Gia Hân phụt phụt phụt nhổ vỏ nho và hạt nho vào trong thùng rác, mặt mày hưng phấn tiến đến trước mặt của Hướng Thu Vân, tám chuyện nói: “Cô có biết ông cụ Lâm không? Chính là nhà thư pháp nổi tiếng đó!” Hướng Thu Vân gật đầu, nghĩ rằng có thể sẽ được chia sẻ chuyện huyền thoại của ông cụ Lâm và Lâm Tuyết Nghi một lần nữa.
“Chao ôi, ông ta sắp kết hôn với một người phụ nữ hai mươi tuổi đấy!” Nhậm Gia Hân phấn khích đến mặt mày đỏ bừng.
Hướng Thu Vân đã biết chuyện của ông cụ với Lâm Tuyết Nghi từ lâu rồi, nhưng cô vẫn không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe thấy tin hai người sắp kết hôn.
Cho dù ông cụ già lẩm cẩm,