Xe đẳng trước lại dừng, Lục Thanh Sơn theo sau giẫm phanh lại: “Tôi nghe Hạ Vũ Hào gọi cô là bạn gái?" “...Cũng không tính” Hướng Thu Vân cười tự giễu nói: “Chỉ là một tình nhân mà thôi”
Lục Thanh Sơn dừng một chút, nói: “Xin lỗi.
“Không sao.” Hướng Thu Vân rũ mắt nói.
Giao tình giữa hai người cũng không sâu, không nhắc đến loại đề tài lớn này, chỉ nói đến một vài chuyện râu ria.
Trên đường rất động, có nhiều nơi xe còn không đi nhanh bằng người đi bộ trên đường.
Hướng Vân Thu xuống xe vào siêu thị mini mua chút trái cây, sau khi quay lại thì xe vẫn còn đang bò từ từ trong dòng xe cộ.
Thím Thẩm gọi đến bảy tám cuộc điện thoại thúc giục, nhưng mà thúc giục cũng vô dụng, năm mươi phút sau, Hướng Thu Vân và Lục Thanh Sơn mới đến khu chung cư nhà họ Lục ở.
Mối quan hệ của Lục Thanh Sơn rất tốt, ở tại nơi nhịp sống đô thị nhanh đến cả hàng xóm cách vách cũng có khi không biết nhau, mà từ lúc vừa vào cửa khu chung cư, thì đã không ngừng có người đến chào hỏi anh ta.
“Ôi chao, Thanh Sơn dẫn bạn gái về sao?” “Bạn gái cậu thật xinh đẹp, nhưng mà quá gầy rồi, Thanh Sơn à, bác gái cả của cậu nấu cơm ngon như vậy, bảo bà ấy nấu cho bạn gái cậu mấy món ngon đi!” “Ngày hôm qua mẹ cậu và bác gái cả cậu còn than vãn với bác đó, nói là không biết khi nào mới được ôm cháu, bác thấy sắp rồi đó! Ôi, bác thật sốt ruột không biết khi nào con trai bác mới dẫn bạn gái về, bác lo chết mất thôi!”
Lục Thanh Sơn cười đáp lại từng câu, giải thích hiểu lầm của mọi người, Hướng Thu Vân chỉ đứng bên cạnh anh ta cười lễ phép, ngẫu nhiên nói chào cô, chào bác, thái độ tự nhiên hào phóng.
Đinh!
Thang máy tới, hai người tạm biệt mọi người rồi ra khỏi thang máy.
“Anh rất được hoan nghênh” Hướng Thu Vân đi theo phía sau anh, đáy mắt che giấu một tia hâm mộ.
Trước vụ tai nạn xe cộ, cô là một con ông cháu cha ăn chơi trác táng, chỉ có Giang Hân Yên và một vài người “bạn tốt”, bình thường có Giang Hân Yên đối lập ở bên cạnh, cơ bản thì không có người lớn nào thích cô.
Sau vụ tai nạn xe cộ...!Cô cũng chỉ còn anh trai và chị dâu.
“Ôi, tôi vừa đẹp trai vừa tốt tính, không được hoan nghênh cũng khó!” Lục Thanh Sơn thả tay cười nói, khi nhìn thấy vẻ hâm mộ và cô đơn chợt lóe lên trong mắt cô, anh ta lại nói thêm vài câu: “Chủ yếu là vì bác gái cả của tôi.” “Bác ấy thích kết bạn, bình thường làm được mấy món ăn cũng sẽ đưa một chút cho người trong khu chung cư, còn thường xuyên ra nhảy vũ trường với mọi người, người quen biết tương đối nhiều.
Mọi người biết tôi là cháu trai của bác ấy, khi gặp mặt cũng sẽ chào hỏi” Vừa dứt lời, cửa nhà họ Lục vang lên tiếng lạch cạch rồi mở ra, cái đầu tròn vo của thím Lưu ló ra từ sau cửa dò xét: “Thằng nhóc thúi, sau tới cửa mà không gõ cửa?” “Tình cảm chúng ta tốt như vậy, cháu cảm thấy không cần gõ cửa, cảm ứng tâm linh là được” Lục Thanh Sơn cười nói.
Thím Lưu nhảy xổ ra từ sau cửa, đập lên đầu anh ta một cái: “Không có một lần nào ngoan ngoãn nhận sai, kiểu gì cũng phải tranh luận cho được!” “Bác thì không lần nào mà không đánh cháu.” Lục Thanh Sơn che đầu thở dài: “Cháu còn nghĩ có cô Hướng ở đây, ít nhiều gì thì bác cũng sẽ để ý đến hình tượng cá nhân của cháu.”
Thím Lưu cho anh ta một ánh mắt xem thường, rồi đẩy anh ta sang một bên, sau đó cười tủm tỉm kéo tay Hướng
Thu Vân nói: “Cháu đến rồi à, có đói bụng không? Mau vào đi, thím làm tất cả các món mà cháu thích ăn!” “Cũng được, không đói bụng lắm, thật ra cháu rất nhớ đồ ăn thím Lưu làm” Hướng Thu Vân bị thím Lưu lôi kéo vào nhà họ Lục.
Nhà họ Lục là kiểu ba phòng hai sảnh, không gian rất lớn, trang hoàng theo phong cách Âu Mỹ.
Ngoài cửa sổ sát đất, trên ban công có mấy chục bồn cây xanh được sắp xếp chỉnh tề, có mấy chậu hoa cúc vừa nở, mà giữa vườn cây có đặt một bộ bàn ghế, bên trên để ấm trà, còn có mấy chén trà.
“Bác gái, tất cả đều là cô Hướng thích ăn, không có món cháu thích ăn sao?” Lục Thanh Sơn đi theo hai người vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Thím Lưu quay đầu liếc anh ta: “Nếu như là món cháu và Thu